Rõ ràng đang là ban ngày, nhưng rèm cửa trong đại sảnh đều bị kéo lại, trên trần nhà chỉ có một ngọn đèn cực kỳ u ám đang lóe sáng, cảnh vật xung quanh có vẻ cực kỳ u ám đúng như nghĩa đen.
“Tôi biết, những người đó là do cậu phái đến.” Bạc Chi Chu khoanh tay đứng ở bên ngoài cách cậu ta năm mét, bình tĩnh nói: “Suy cho cùng chúng ta cũng có cùng chung một dòng máu, tôi đã cho cậu vô số cơ hội, cho dù cậu đã làm rất nhiều chuyện không thua gì chó với lợn, nhưng ít nhất tôi còn cho cậu hai là cậu vinh hoa phú quý, nhưng rõ ràng cậu không hề biết ơn.”
Bạc Lai nghe thấy vậy thì điên cuồng vặn vẹo giãy giụa, nhìn ánh mắt của cậu ta lộ ra sự thù hận tột cùng!
“Cậu hận tôi lớn tuổi hơn cậu, hận tôi trở thành người tiếp quản nhà họ Bạc, hận bản thân mình không có chí tiến thủ, nhưng cho đến bây giờ cậu vẫn không thể hiểu rõ chính mình, không hiểu rõ rằng nếu tập đoàn nhà họ Bạc này giao vào trong tay cậu, thì không đến hai năm sẽ sụp đổ.” Bạc Chi Chu nói: “Tôi quan tâm đến máu mủ, đáng tiếc là cậu lại không hề kiêng nể gì, không phải có nghĩa là tôi cũng có thể không cần để ý đến đúng không?”
Anh hơi hơi nâng tay, một người đàn ông bên cạnh cầm theo một cái ống tiêm đi đến chỗ Bạc Lai.
Bạc Lai nhìn thấy vậy, hai mắt trợn to lên, bắt đầu điên cuồng lắc đầu, bởi vì miệng bị bịt lại, nên chỉ có thể phát ra tiếng “Ư! Ư!”
Bạc Chi Chu: “Chắc cậu thấy rất quen có đúng không, đây không phải là món quà lớn mà cậu tặng cho tôi sao? Sao nào, lúc đưa cho người khác thì trong lòng vô cùng hả hê, đến khi bản thân được hưởng thụ lại không hưởng thụ nổi hay sao?”
Bạch Lai dùng quá nhiều sức để giãy giụa, thậm chí còn làm cho ghế dựa bị đổ, cậu ta giống như một con rắn đang khó khăn vặn vẹo trên mặt đất, ra sức muốn chạy trốn.
“Cậu đừng sợ, tôi sẽ không gϊếŧ cậu nhanh như vậy đâu, cái này đã được pha loãng ra, sẽ không gây chết người, chỉ có biến thành nghiện thôi, dù sao thì cậu cũng đã dính vào, dính thêm chút nữa cũng không cần để ý đâu.” Bạc Chi Chu nói: “Tôi sẽ cho người mỗi ngày tiêm cho cậu một chút, không khiến cậu thỏa mãn, nhưng cũng không cho cậu phải chết, để rồi xem, cậu còn có thể cố gắng được bao lâu.”
Nói xong, anh đi đến chỗ mọi người: “Để ý cậu ta, đảm bảo cơm áo cho cậu ta, cũng không cho cậu ta cơ hội để tự sát.”
“Rõ.”
Bạc Lai điên cuồng giãy dụa, nhưng dưới ánh mắt kinh hoàng của cậu ta kim tiêm vẫn bị đâm vào người, kim tiêm trống không bị ném xuống đất, Bạc Lai đã hiểu mình không thể xoay chuyển trời đất nên không còn chút sức lực nào, sa sút tinh thần không giãy giụa nữa.
Bạc Chi Chu sai người cởi khăn bịt miệng cho cậu ta, nói: "Cuối cùng cậu còn điều gì muốn nói với tôi không?"
Bạc Lai nghe vậy thì độc ác cười lạnh: "Bạc Chi Chu, sao anh không đi chết đi?"
“Chắc là ông trời nhìn thấy được, cho nên để lại cho tôi một mạng.” Bạc Chi Chu vẫn lạnh nhạt không thèm để ý, như nghĩ ra điều gì đó, thậm chí còn cười nhẹ: “Thật ra thì tôi cũng nên cảm ơn cậu, nếu không phải vì chuyện ngu ngốc mà cậu đã làm, tôi cũng sẽ không gặt hái được niềm vui lớn như vậy. "
"Anh còn sống thì làm được gì? Cùng lắm anh chỉ là một tên khốn đáng thương bố không đau mẹ không thương mà thôi! Cho dù đến bây giờ thì anh cũng không dám gϊếŧ tôi, không ngừng không dám gϊếŧ tôi, anh lại càng không dám gϊếŧ mẹ nữa! Nếu anh đã điều tra được tôi, tại sao lại không điều tra hết đi, ở trên đường tôi có thể qua mặt được đám vệ sĩ của anh để đưa mẹ đi, chính là do mẹ đồng ý! Bà ấy cũng chán ghét anh, chán ghét người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn là anh, đáng đời kẻ vô dụng anh bị bạn bè xa lánh! Anh nên đi chết...”
Giọng nói của cậu ta đột nhiên dừng lại, cả người ngã trên mặt đất bắt đầu run rẩy.
Đây là lúc thuốc bắt đầu phát tác!
Cái gì gọi là sống không bằng chết, chỉ có tự mình trải qua mới hiểu rõ được. Vừa rồi Bạc Lai vẫn còn liều lĩnh như vậy mà nháy mắt đã phát ra từng tiếng kêu rên, mồ hôi lạnh túa ra, cậu ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất: “A! Đau quá! Cứu tôi, cứu tôi! Tôi không muốn chết! Cứu tôi...”
Sau đó ngay cả tiếng kêu rên của cậu ta cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng hít thở không khí gấp gáp và đau đớn, hình ảnh vô cùng kinh khủng.
Trong phòng không ai dám nói lời nào, Bạc Chi Chu bình tĩnh bước qua cajau ta, đi đến phía cửa, chỉ để lại một câu: “Coi chừng cậu ta.”
Những người còn lại đáp lại, hai bên đối mặt nhìn nhau đều cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Bạc Chi Chu ngồi trên xe bình tĩnh nói: “Quay về nhà cổ.”