Nhìn thấy Ân Thần cứng đờ đứng đó, ánh mắt không ngừng lay động một cách bất thường.
Quy Tắc biết rõ cái đức hạnh hèn nhát kia của cô, không nhịn được mắng: "Đã lúc này ngươi còn giả vờ ngu ngốc làm gì! Ở vi diện trước những ngày hai người các ngươi không biết xấu hổ còn ít sao! Bây giờ ngươi giả vờ giả vịt cho ai xem đấy!"
Khuôn mặt già của Ân Thần đỏ lên.
Biết thì biết đi, nói ra làm gì, cô vẫn cần mặt mũi!
Cô cũng có nỗi khổ tâm riêng! Đây không phải là lại thay đổi khuôn mặt một lần nữa sao, vậy nên cô hơi không thích ứng được, việc tiến đến và hôn môi kia, ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng . . . . . .
Bị Quy Tắc vạch trần, khuôn mặt Ân Thần không nén được vẻ giận dữ, nghĩ rằng quả thực bọn họ là vợ chồng già, không thể để cho cái tên Quy Tắc chết này chế giễu, cô dứt khoát bất chấp tất cả, khom lưng đến gần, nhẹ nhàng hôn lên môi Bạc Chi Chu.
Trong lòng Bạc Chi Chu rất cảnh giác, ngay cả lúc này miệng vẫn ngậm chặt, không cho máu đi vào, Ân Thần trợn tròn mắt, thò hai tay ôm lấy eo anh, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ răng nanh và môi anh, ép anh mở miệng ra.
Trong lúc Bạc Chi Chu hôn mê, chỉ cảm thấy có một cái gì đó nhẹ nhàng cọ xát môi và răng anh hết lần này đến lần khác, giống như một con mèo con nghiến răng cắn ngón tay, tê dại và ngứa, giữa môi và răng còn có mùi máu tanh nhàn nhạt, xen lẫn trong đó là một mùi thơm ngọt ngào, không làm người ta cảm thấy ghê tởm mà chỉ cảm thấy cám dỗ khác thường, hoặc kí©ɧ ŧɧí©ɧ một loại… ham muốn quen thuộc từ trong xương cốt.
Anh không tự giác thả lỏng miệng ra, trong nháy mắt, một thứ gì đó mềm mại tinh tế nhanh nhẹn đi vào, ngay lập tức, mùi máu thơm nồng tràn ngập trong miệng của anh, cổ họng thuận theo đó mà nuốt xuống, chảy trong cơ thể.
Cuối cùng Ân Thần cũng có thể đưa máu đi vào thành công, đang định rời đi thì bị lưỡi người đàn ông quấn lại, nhẹ nhàng chạm vào cô.
—— Mang theo sự lười biếng, có phần hơi xa cách và hứng thú cẩn thận trêu chọc.
Ân Thần cảm thấy tên này thật không có mắt, lúc này lại dám trêu chọc cô, thật sự không xem mạng nhỏ là mạng, cô đường đường là nữ vương Huyết tộc mà lại ăn chay sao? Hừ hừ ~
Cô cũng không vội vàng thu lại, nắm chặt vải sau lưng anh, đầu lưỡi xâm nhập sâu hơn, chậm rãi liếʍ hàm trên và răng của anh, cuối cùng quấn lấy đầu lưỡi anh, mạnh mẽ mυ'ŧ lấy hai lần, khi cả người anh trở nên cứng đờ khẽ run thì cô mới vừa lòng, buông tha cho anh.
Đồ đệ giáo hội dám bỏ đói sư phụ, vi diện trước anh chiêu đãi cô ra sao, hiện tại cô sẽ trả lại tất cả cho anh!
Sau khi được uống máu, sắc mặt Bạc Chi Chu dần dần trở nên tốt hơn, hô hấp cũng từ từ hồi phục.
Ân Thần ghé sát vào mặt anh, cẩn thận đánh giá anh.
Khác với vẻ ngoài nghiêm nghị và đẹp trai ở vi diện trước, dáng vẻ hiện tại của anh càng tuấn tú lạnh lùng hơn, tính tình cũng trở nên ôn hòa và nội liễm hơn, một phong cách ưu nhã hào hoa và lạnh lùng.
Những con thú nhận ra con người, không phải qua khuôn mặt mà là qua hơi thở của họ.
Đối với cô, anh không có gì khác với người đã ôm cô và cái đuôi lớn của cô trong rừng tối hôm đó, cho cô ăn thịt nướng từng chút một.
"Dù sao thì bạn trai ta cũng đẹp trai." Ân Thần ôm mặt cười khúc khích.
Quy Tắc lại hất cho cô một gáo nước lạnh: "Đừng có mê trai! Bạc Chi Chu sắp tỉnh, nữ vương Huyết tộc ngươi hãy gương mẫu đúng đắn! Lần này manh mối nhiệm vụ của ngươi là 【nuôi Bạc Chi Chu thành con mồi】, nếu thiết kế của con người và thế giới này bị sụp đổ, các người biến thành tro tàn mà yêu thương nhau đi!"
Bối cảnh lập tức chuyển từ bộ phim tình yêu thành một bộ phim kinh dị.
Ân Thần đứng thẳng người lên, vuốt phẳng những vết nhăn trên áo choàng đen, phàn nàn nói: "Ta nói ngươi, Quy Tắc ngươi độc ác như thế sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta bóp nát ném vào trong bồn cầu, là cái loại cùng sống chết với phân đấy!"
Quy Tắc: ". . . . . ."
. . . . . .
Cảm giác đau đớn do bị rút gân dần biến mất, cảm giác của cơ thể dần quay lại, lông mi Bạc Chi Chu run rẩy, ngọ ngoạy mở mắt ra.
Những quần sáng trước mặt vừa rời rạc vừa ngưng tụ, trong nháy mắt ngưng tụ thành một bóng dáng mảnh mai và ma mị, trong sương mù đen kịt, có một đôi mắt sâu thẳm đỏ như máu, hiện lên vẻ ưu nhã và khinh thường.
"Tôi đã cứu anh." Anh nghe thấy giọng nói khàn khàn và mơ hồ của cô, giống như thời gian bị ngăn cách bởi sương mù dày đặc, ghé vào bên tai anh thì thầm một cách rõ ràng: "Anh là con mồi của tôi, mạng của anh, tất cả mọi thứ của anh, đều chỉ có thể thuộc về tôi."
Hai mắt vô lực khép lại, anh hoàn toàn ngất đi.