Tia ý thức cuối cùng chỉ có thể nghe được câu nói kiêu ngạo đầy lý lẽ, thuộc về cô.
Thuộc về cô. . . . . . Sao?
. . . . . .
"Ngài Bạc, tình hình khôi phục của ngài vô cùng tốt."
Trên tầng cao nhất của bệnh viện tư nhân hàng đầu của Thành phố B, bác sĩ xem qua từng tấm phim, mỉm cười nói: "Trên người ngài chỉ còn lại một vài vết thương nhẹ bên ngoài, còn về lần hôn mê trước của ngài, tôi nghĩ là do vô tình đập đầu vào đâu đó, may mắn là não không bị chấn động, chỉ cần ở bệnh viện để theo dõi vài ngày là ngài có thể về nhà."
Trên giường đối diện, Bạc Chi Chu đang nửa nằm, sau khi nghe bác sĩ nói xong, thản nhiên cụp mắt xuống, nhìn cánh tay của mình.
Trên đó vẫn còn lưu lại những vết dao loang lổ, nhưng rất nhạt, hiển nhiên vài ngày sau có thể hoàn toàn biến mất.
Nhưng anh nhớ rõ, vết dao trên tay anh cắt vào kinh mạch, máu chảy như suối, làm cho anh không còn chút sức nào để nâng cánh tay lên.
Quan trọng hơn là. . . . .
Anh chậm rãi sờ vào vị trí khuỷu tay của mình, vẫn còn nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo của ống kim cắm vào. Cảm giác được thứ chất lỏng lạnh như băng từng chút từng chút một được đưa vào cơ thể, nhanh chóng lan rộng ở trong máu, sau đó hô hấp của anh bắt đầu trở nên dồn dập, hai mắt bắt đầu co rút lại, toàn thân co thắt một cách đau đớn. . . . . .
Ở trong ấn tượng của anh, đáng ra anh phải chết rồi.
Nhưng anh vẫn sống, gần như hoàn hảo mà nằm ở đây.
Anh hơi nheo mắt lại.
"Ông chắc chắn tôi không bị tiêm bất cứ cái gì?" Anh trầm giọng hỏi.
Bác sĩ nhìn anh một cách kỳ quái: "Đúng vậy, ngài Bạc, báo cáo phân tích máu của ngài cho thấy tất cả chỉ số đều rất bình thường, hơn nữa nếu bỏ đi vết thương bên ngoài của ngài thì mọi số liệu đều cho thấy cơ thể ngài vô cùng khỏe mạnh."
Anh khỏe mạnh đến nỗi một người bác sĩ như ông ta cũng chưa bao giờ thấy số liệu đẹp như thế này.
Chẳng lẽ kẻ có tiền đều sẽ chăm sóc như thế?
"Được, tôi biết rồi, làm phiền bác sĩ Vương phải lo lắng." Bạc Chi Chu chậm rãi gật đầu, nói với thư ký là Lưu Các: "Thay tôi tặng một món quà cho bác sĩ Vương."
"Ngài Bạc khách sáo rồi."
Lưu Các khách sáo tiễn bác sĩ Vương rời đi, khi anh ta quay về phòng thì thấy Bạc Chi Chu đang lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn từ đây có thể thấy được biển người bên dưới, vô số phóng viên khiêng máy quay háo hức chờ đợi.
Người đứng đầu của tập đoàn kinh doanh tầm cỡ thế giới, Bạc Chi Chu, một trong những doanh nhân trẻ thành công ở thành phố B và nước H, bị bắt cóc trên đường đi đến tham gia hội nghị quốc tế, bọn cướp yêu cầu năm mươi triệu tiền chuộc, thanh thế khiến cả nước khϊếp sợ, thậm chí còn có tin đồn rằng con tin là Bạc Chi Chu đã bị gϊếŧ, chính vì vậy mà lòng người trong công ty nhà họ Bạc bắt đầu không ổn định, các phe phái đều lợi dụng sự hỗn loạn này để mà tranh đoạt, khiến cho thị trường chứng khoáng rung chuyển, thậm chí nó còn khiến cho người ta tự hỏi, liệu tập đoàn lớn như thế này có phải cứ như thế sụp đổ hay không!
Ngay lúc cảnh sát hết đường xoay xở, tất cả mọi người đều cho rằng dưới tình hình này con tin Bạc Chi Chu đã bị gϊếŧ, bất ngờ một đám cháy bùng lên ở ngoại thành thành phố B vào lúc nửa đêm, cháy suốt đêm, cách nơi hỏa hoạn không xa phát hiện được một nhà kho bỏ hoang và Bạc Chi Chu bị trói ở giữa nhà kho đã lâm vào hôn mê.
Đêm đó, anh được vào bệnh viện tư nhân này, mặc dù báo cáo cho thấy đó chỉ là ngoại thương, anh lại hôn mê năm ngày, đến hôm nay mới tỉnh lại.
"Lưu Các." Bạc Chi Chu nói: "Cảnh sát bên kia nói rằng khi họ phát hiện ra tôi thì lúc đó tôi là người duy nhất trong nhà kho."
"Phải."
"Thế còn cái xác thì sao?” Anh đột nhiên hỏi.
Lưu Các ngẩn người: "Cũng không có, cảnh sát suy đoán có thể là do lửa quá lớn, sợ bị phát hiện nên những tên đó đã bỏ chạy, cảnh sát cũng đã phát lệnh truy nã, tôi cũng đã cho các anh em thuộc hạ đi tìm, cho dù phải lật tung cả cái thành phố B, cũng phải tìm ra những tên súc sinh to gan lớn mật đó!"
Bạc Chi Chu thản nhiên nói: "Không cần đâu. Những tên đó đã chết rồi."
Lưu Các sửng sốt.
Hai tay Bạc Chi Chu đan chéo vào nhau, ánh mắt lạnh nhạt chăm chú nhìn về phía trước, đột nhiên cong môi: "Lưu Các, cậu có tin rằng trên đời này có Huyết tộc không?"