Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 21

"Lưu Các, cậu tin trên đời này có Huyết tộc không?”

Lưu Các im lặng, anh ta nghi ngờ rằng não của ông chủ nhà mình đã bị đâm hỏng rồi.

Vì vậy mới nói hôn mê mấy ngày nay thực sự làm ảnh hưởng đến thần trí rồi...

Cũng may sự kỳ lạ của Bạc Chi Chu chỉ là trong chốc lát, nháy mắt đã trở lại bộ dáng tinh anh lý trí lãnh đạm:

“Giá cổ phiếu của tập đoàn thế nào?”

Lưu Các thở phào nhẹ nhõm và nghiêm nghị trả lời:

"Lúc trước giảm mạnh, đã bắt đầu cải thiện ổn định kể từ khi ngài được cứu. Tôi tin rằng khi ngài kết thúc cuộc họp báo sau khi bị thương, các cổ đông phía đối lập sẽ lần nữa giao sự tín nhiệm cho ngài.”

Bạc Chi Chu “Ừ” một tiếng:

“Nhớ kỹ những người đã nhảy ra khỏi công ty trong thời gian tôi vắng mặt. Không phá thì không xây được, nhân cơ hội này mà quét sạch một đám trong công ty.”

Lưu Các đáp lại, trong mắt xuất hiện một tia tức giận:

"Thưa ngài, thứ cho tôi cả gan. Sau tai nạn của ngài, cậu hai thường xuyên có những động thái nhỏ trong ban giám đốc, lộ ra tham vọng rõ ràng. Tôi e rằng lần này ngài xảy ra chuyện ngoài ý muốn chắc chắn có liên quan đến hắn, thậm chí bà cụ cũng...”

“Tôi biết.” Bạc Chi Chu hơi cụp mắt xuống:

“Không cần quan tâm đến họ, mấy ngày nữa tôi sẽ xử lý một lượt.”

“Vâng.”

Bạc Chi Chu: “Philip ở đâu?”

Lưu Các: “Mấy ngày ngài không có ở nhà, nên tôi tạm thời gửi nó đến nơi trông giữ mèo rồi. Dì Quách thường xuyên đến thăm nó, nó rất ngoan.”

Bạc Chi Chu gật đầu.

“Cậu đi làm thủ tục xuất viện đi, tôi muốn về nhà.”

Lưu Các khuyên nhủ theo bản năng:

“Thưa ngài, ngài nên quan sát thêm mấy ngày nữa, bên phía công ty không vội...”

“Tôi không sao.” Bạc Chi Chu cười và nói đầy ẩn ý:

“Bây giờ tôi tốt hơn bao giờ hết.”

Một chiếc Maybach màu đen từ từ lái đến một biệt thự của một gia đình gần hồ ở ngoại ô thành phố B.

Lưu Các mở cửa xe cho Bạc Chi Chu, lo lắng nói:

"Thưa ngài, để tôi mời dì Quách đến một chuyến, bây giờ ngài đang bị thương, sống một mình quá bất tiện. Phải có người chăm sóc cho ngài một thời gian.”

“Không cần.”

Bạc Chi Chu chậm rãi đi lên bậc thềm đá:

“Cậu quay về công ty đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi, sáng mai đón tôi đến công ty.”

Lưu Các không khuyên được Bạc Chi Chu, nhìn thấy anh đi vào biệt thự, chỉ có thể lái xe rời đi.

Bạc Chi Chu vào cửa, đi dép lê, đặt đôi giày da không dính bụi lên giá giày, ấn điều khiển từ xa một chút, màn che và rèm cửa trong nhà đang đóng chặt từ từ mở ra, ánh nắng tràn vào, dần dần thay thế bóng tối trong phòng.

Bạc Chi Chu cởϊ áσ khoác treo trên khuỷu tay, vừa tiến lên hai bước, đột nhiên dừng lại.

Một người phụ nữ trong chiếc váy dạ hội màu đỏ và chiếc mặt nạ màu huyết dụ ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, mỉm cười nhìn anh.

“Đã lâu không gặp.”

Cô nâng bàn tay mảnh khảnh, vươn ngón tay chạm vào chiếc mặt nạ rồi từ từ tháo ra, lộ ra một khuôn mặt thâm thúy, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp:

“Chắc anh vẫn còn nhớ em chứ.”

Bạc Chi Chu nhìn cô rồi từ từ nheo mắt lại.

“Đương nhiên.” Anh đi tới sô pha đối diện cô ngồi xuống:

“Tôi nhớ rõ là ngài đã cứu tôi.”

“Đúng vậy.”

Ánh mắt người phụ nữ ngả ngớn, chậm rãi đánh giá khắp người anh, một lúc sau mới nhếch lên đôi môi đỏ mọng:

“Xem ra anh hồi phục rất tốt.”

“Điều này còn phải cảm ơn ngài rồi.”

Bạc Chi Chu bình tĩnh nói:

“Ân tình của ngài, Bạc mỗ sẽ nhớ rõ, ngài có yêu cầu gì cứ việc nói, cho dù vượt lửa băng sông cũng sẽ giúp ngài hoàn thành nguyện vọng.”

Người phụ nữ nở nụ cười:

“Em không cần anh vượt lửa băng sông, em chỉ cần anh thôi.”

Cô cúi người lại gần, bốn mắt nhìn nhau, đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào ngực anh xuyên qua lớp áo:

“Em nói rồi, em cứu anh, mạng của anh chính là của em, anh là con mồi của em, em chỉ muốn có anh.”

Ánh mắt Bạc Chi Chu hơi trầm xuống:

“Ngài không định thay đổi điều kiện sao? Ngài cũng biết Bạc mỗ cũng có chút tiền tài và địa vị trong xã hội loài người. Nếu ngài cần gì, Bạc mỗ nhất định sẽ giúp.”

“Lời anh nói rất hấp dẫn, nhưng đáng tiếc, đối với em không hấp dẫn. Rốt cuộc anh cho rằng em lo lắng cứu anh lại còn giải quyết hậu quả là vì cái gì?”

Cô ghé vào tai anh cười nhẹ:

“Anh cho rằng em ham muốn anh vì giàu có và quyền lực? Không, em ham muốn anh vì ngoại hình và khí chất của anh hợp với ý em, ngay cả máu cũng ngọt khiến em rất thích.”

Bạc Chi Chu quay đầu đi, giống như không chịu nổi nhục nhã, Ân Thần nhìn thấy, trong lòng đắc ý đến mức suýt dựng cái đuôi lên.

Khà khà khà! Không sai! Đây là cô, một nữ vương không có tình cảm, tàn nhẫn và quyến rũ của Huyết tộc! Rối rắm đi, đau khổ đi, run sợ đi! Nhân loại ngu xuẩn cuối cùng sẽ quỳ dưới váy của cô và hát thần phục!

Vì vậy, thuận lý thành chương, Ân Thần đang đắm chìm trong sự kiêu hãnh của bức tượng cát, không nhìn thấy nửa khuôn mặt của người đàn ông khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong rồi biến mất.

Bạc Chi Chu nhẹ giọng nói:

“Ngài muốn làm thế nào thì cứ như vậy đi, dù sao tôi cũng không có tư cách từ chối, phải không?”

“Đừng nghĩ mình đáng thương như vậy.”

Ân Thần dùng đầu ngón tay nâng mặt anh lên, mặt mày lười biếng mà mê hoặc, hơi thở như hoa lan nói:

“Trả giá cái gì thì sẽ được cái gì. Nếu như ngoan ngoãn, anh sẽ được em phù trợ, em có thể cho anh hưởng thụ của cải, quyền lực, thậm chí sắc đẹp, tuổi thọ, tất cả mọi thứ mà anh có thể nghĩ tới, em đều có thể cho anh, đây là may mắn mà nhiều người cho dù nằm mơ cũng không có được.”

Đôi mắt Bạc Chi Chu dán chặt vào đôi môi đỏ mọng đang khép mở của cô, anh hạ mắt xuống trước khi cô kịp nhận ra, khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng.

Ân Thần cho rằng chuyện này là bình thường, vị diện này đại lão biến thành một người đàn ông tinh anh văn nhã lãnh đạm, chắc chắn là người kiêu ngạo không muốn bị người ta bức ép, bây giờ cô dựa vào ơn cứu mạng và ỷ vào cường quyền đùa giỡn anh, anh tức muốn chết lại không thể chống cự, không phải chỉ có thể lạnh mặt xì hơi sao.

He he, rất tốt, điều này cho thấy cô đã thiết lập một nhiệm vụ ổn định và chính xác!

“Từ nay về sau, em sẽ sống ở đây.”

Ân Thần đứng dậy, liếc nhìn quanh đại sảnh trang trí đơn giản nhưng không hề mộc mạc, bắt bẻ nói:

“Tuy không đủ phong phú và trang trọng, nhưng vẫn có chút trang nhã, có thể miễn cưỡng ở tạm một thời gian.”

Cô mặc một chiếc váy dạ hội và đi giày cao gót, dáng người thanh mảnh và duyên dáng, nắm tay vịn bước lên cầu thang xoắn ốc. Làn váy kiều diễm giống như một bài trường ca cổ điển hoa lệ.

Bạc Chi Chu yên lặng ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt sâu thẳm khó lường.

Căn biệt thự này không nhỏ, nhưng Bạc Chi Chu cũng không thuê bất kỳ người giúp việc nào, chỉ có một mình anh sống ở đó, đương nhiên từ hôm nay sẽ có thêm Ân Thần.

Ân Thần không mời mà đến, nhìn thoáng qua ngôi nhà chính của Bạc Chi Chu, đồ đạc vẫn đơn giản gọn gàng như mọi khi, ngoại trừ giường tủ cần thiết thì trống rỗng và không có hơi thở của sự sống.

Vốn dĩ Ân Thần muốn sống trong căn nhà này và gần gũi bạn trai như vị diện trước, nhưng cô nghĩ lại, cô không còn là xà yêu có thể kiêu ngạo bất cần nữa, cô là nữ vương kiêu ngạo đã sống ngàn năm của Huyết tộc, mặc dù có ham muốn thẳng thắn và bộc trực, nhưng làm người nên có phong thái dè dặt và đoan trang, không thể làm bậy!

Để ổn định tính cách, cô cố nén ý muốn bước vào, dè dặt nâng cằm lên:

“Em sẽ ở phòng bên cạnh anh.”

Bạc Chi Chu không nói gì. Nhưng chỉ hai mươi phút sau, từng chiếc siêu xe hạng sang đậu trước cửa biệt thự, Lưu Các đích thân dẫn mọi người vào cửa với quần áo, váy và trang sức theo mùa của quý cô thường ngày.

Khi đó, Ân Thần đang ngồi trong đại sảnh, khi Lưu Các bước vào, nhìn thấy cô thì sững sờ.

Được, đã hiểu mọi chuyện.

Tại sao anh luôn thích sống một mình, đừng nói bạn nữ, một ông chủ thậm chí còn không nhớ tên nhiều phụ nữ đột nhiên yêu cầu mang tất cả những thứ cần thiết hàng ngày của các cô gái đến.

Bởi vì có một đại mỹ nhân đột nhiên ở trong biệt thự.

Sống lâu mới gặp được, đúng là sống lâu mới gặp được.

Anh ta còn nghĩ rằng cả đời này sẽ không thấy phụ nữ xuất hiện ở chỗ này!