Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 18

Đại ca cùng với người của hắn đều không phải những tên bắt cóc bình thường, họ là những tinh anh, là những kẻ ngoài vòng pháp luật bước ra từ Tam Giác Vàng đẫm máu, hiểu biết sâu rộng, cho nên bọn họ sẽ không khinh thường người nữ nhân đột nhiên xuất hiện này, thậm chí càng đề cao cảnh giác, và càng thêm sợ hãi!

Dù sao thì, lão Bát chết cũng không nhắm mắt, thi thể vẫn còn nằm ở chỗ đây!

Đại ca ngay lập tức dùng cây gậy gỗ chỉ vào cô, nửa cảnh cáo nửa thỏa hiệp: “Cô muốn như thế nào? Chúng ta không thù không oán, ở đây chỉ bàn việc cá nhân, nếu có chỗ nào mạo phạm đến cô, thì cô đã gϊếŧ một người anh em của tôi để đền tội rồi, vậy, nếu hiện tại cô rời đi, chúng ta sẽ coi như chưa có chuyện gì phát sinh cả, chúng tôi sẽ ngay lập tức thu dọn rồi rời đi, tuyệt đối không làm phiền đến cô!"

Không thể trách đại ca yếu đuối, anh em bị gϊếŧ mà cũng không dám động thủ được.

Bọn họ ở trong vòng luẩn quẩn tăm tối nên có thể hiểu được, gặp phải những kiểu người kỳ lạ thì tốt nhất không nên trêu chọc vào, ai biết được rằng họ là người hay là quỷ cơ chứ!

Người phụ nữ không nhìn xem bọn họ, đôi mắt cảnh giác lướt qua đại ca, rồi dừng lại, dán chặt vào người đàn ông đang hấp hối ở phía sau hắn.

Nam nhân dường như nghe được tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô.

Khó có thể tưởng tượng được là ngay cả khi cận kề cái chết, ánh mắt của người đàn ông này vẫn trầm tĩnh và lãnh đạm như vậy, không hề có chút điên cuồng hay tuyệt vọng nào.

Trái tim của Ân Thần dường như rung động rồi.

Đôi mắt trước mặt chồng chéo với một đôi mắt quen thuộc khác, như thể đã xuyên qua thời gian và không gian, như lúc ban đầu vẫn chưa hề thay đổi.

Cô đột nhiên vung tay lên, đại ca theo bản năng bắt đầu giữ lấy cây gậy gỗ, một viên đạn bắn ra đầy tia lửa lao tới, nhưng ngay trước khoảnh khắc tiếp xúc với thân thể của hắn, chợt ngưng động lại giữa không trung!

Trong phút chốc, con ngươi của mọi người đều co rụt lại.

Điều này… Sao có thể chứ?!

Ân Thần nhẹ nhàng xoay tay, viên đạn từ từ chuyển hướng trong không khí vô hình, nhắm thẳng vào bọn bắt cóc đang rải rác ở mọi ngóc ngách, ngay sau đó, cô gõ đầu ngón tay, viên đạn bay ra, cùng với máu tươi bắn tung tóe, hơn mười cổ thi thể ngã bịch xuống đất.

Ân Thần bước qua vũng máu, đi đến chỗ người đàn ông bị trói trước mặt.

Anh đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, hơi thở hấp hối, và có lẽ trong một giây tiếp theo thôi có thể hoàn toàn mất đi tính mạng.

Ân Thần nhìn anh, trong lòng đột nhiên dâng lên lửa giận bừng bừng, làm cho cô thậm chí có ý muốn dùng roi quất những cái xác chết kia!

"Vừa rồi ta muốn tới! Là ngươi ngăn cản không cho ta động thủ!" Ân Thần tức giận, dường như sắp bùng nổ: "Nói cho ta biết! Ta phải làm sao bây giờ! Nếu hắn chết! Ta cũng không thiết sống nữa!"

Lương tâm của Quy Tắc nói rằng nếu hắn đã chết thì ngươi vốn cũng không thể sống được, nhưng nó không muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ người đang bị tình yêu làm cho mù quáng… à nữ mãnh thú, cho nên ngay lập tức nói: "Anh ấy sẽ không chết được đâu, chỉ là do bị tiêm vào trong máu quá liều, khiến cho hô hấp trở nên khó khăn, ngươi chỉ cần hút hết chất độc trong cơ thể ra là được, sau đó cho anh ấy một ít máu từ tim của ngươi, thì sẽ ổn như chưa có gì xảy thôi! Về sau còn có thể có cơ thể tuyệt vời, ăn cũng ngon nữa!"

Ân Thần không chút do dự cởi bỏ cổ áo của anh, cắn vào cổ, mơ hồ nói: "Ta nghe nói cho con người uống máu của huyết tộc sẽ biến người đó thành huyết tộc, anh ấy sẽ không bị như vậy, đúng không?"

Quy Tắc nói: "Ngươi không có hút khô máu của anh ấy, ngươi chỉ là đang cho anh ấy ăn máu tim của ngươi thôi, cho nên nó sẽ không thể chuyển đổi, nó chỉ giúp tăng cường thể lực của anh ấy thôi."

Vậy thì quá tốt rồi!

Ân Thần thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận cắn mở mạch máu của nam nhân, ngay lập tức một mùi vị ngọt thơm lan tỏa khắp khoang miệng, đồng thời Bạc Chi Chu vốn đang hôn mê bất tỉnh cũng cúi đầu rên lên một tiếng kêu đau đớn.

Ân Thần trợn to mắt.

Sớm nghe nói máu của ma cà rồng có vị rất ngon, nhưng không ngờ nó lại ngon tới như vậy, còn ngon hơn cả uống nước trái cây, hận không thể một hơi hút cạn!

Ân Thần cố gắng kiềm chế ham muốn của mình, cẩn thận tách chất độc trong máu của Bạc Chi Chu ra, bản thân mình thì uống phần máu bị nhiễm độc, rồi đem phần máu sạch trở lại cơ thể của anh.

Tuy rằng là lọc máu, nhưng bị Ân Thần hút đi rất nhiều máu như vậy, sắc mặt Bạc Chi Chu tái nhợt với tốc độ mà mắt thường còn có thể nhìn thấy được, nhưng gò má anh lại càng ngày càng ửng hồng, anh thở hổn hển, một vài tiếng rêи ɾỉ trầm thấp tràn ra từ mũi anh, và thậm chí trong tiềm thức anh còn di chuyển cổ của mình sáp đến gần cổ cô, như thể muốn cô hít vào nhiều hơn nữa...

Mặt Ân Thần lặng lẽ đỏ lên, ánh mắt đảo qua bên này qua bên kia, nuốt nước bọt.

Này thật đúng là… quá khó khăn mà...

Ân Thần chật vật lọc máu cho Bạc Chi Chu, lúc này anh máu mất quá nhiều, hai má đã tái nhợt như tuyết, Ân Thần vội vàng cắn đầu lưỡi, ép hết máu trong lòng mình ra, sau đó nhìn thấy anh liền... xấu hổ...