Ỡm Ờ - Câu Dẫn

Chương 5

Nhạc Quân Tín đặt xuống ly cà phê, tránh đi hương vị đầy ngọt ngào của thiếu nữ bao vây..

"Không sao ."

Phạn Âm cố tình quỳ trước người hắn, dáng người đầy tinh tế đẩy hai chân của hắn ra, bộ ngực đầy đặn áp vào phần dưới căng phồng của hắn.

Nàng hồn nhiên mà bất giác lộ ra quyến rũ, vội vã rút ra khắn giấy chà lâu trên chiếc áo sơ mi ướt đẫm cà phê, giọng nói run run, "Anh rể, em lau khô cho anh……"

Nhạc Quân Tín nâng lên khuôn mặt nhắn nhó trắng nõn của nàng, "Phạn Âm, đừng diễn. Em đánh bạn học bị thương tiền thuốc men, là tôi trả."

Nói không diễn. Lòng bàn tay mang vết chai của người đàn ông, nghiền đỏ cánh môi của nàng. Hận không thể vấy bẩn.

Phạn Âm không trốn, lông mi dài nhẹ rũ xuống,

"Nếu em không phản kháng, Đỗ Minh sẽ cưỡиɠ ɧϊếp em."

Thu lại dáng vẻ lạnh nhạt, nàng lại giương mắt, ra vẻ nhu nhược đáng thương, "Anh rể, mấy năm nay chỉ có anh quan tâm lo lắng cho em, em sẽ không lừa anh càng sẽ không phản bội anh……

Em thừa nhận em ngưỡng mộ anh. Anh cũng có tình nhân ở bên ngoài, vậy em không được sao? Anh là người đầu tiên của em, chỉ cần anh thương em, em nguyện ý cả đời này không làm phiền anh với tình nhân."

Nhạc Quân Tín bóp gương mặt non mịn của nàng, không rõ cảm xúc:

"Không còn gì khác để làm?"

Nàng co người về phía trước, hai vυ' mềm mại đã dán sát vào dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng, như là quỳ xuống, nhũ giao giúp anh.

"Đúng vậy."

Nhạc Quân Tín một tay cầm điện thoại, màn hình chiếu đúng vào cây gậy đang lún vào trong, "Em làm tôi sướиɠ, tôi quay video Gửi cho Phạn Tâm, được không?"

Nghe vậy, nàng vội vàng đứng dậy, cướp đi điện thoại, "Không được! Anh rể, chị sẽ buồn! Em không muốn phá hỏng hôn nhân của anh…"

Phạn Tâm tra tấn nàng nhiều như vậy. Một đoạn video như thế sao đủ cho được.

Nhạc Quân Tín ôm lấy vòng em nhỏ nhắn của nàng, hơi dùng sức, ép cơ thể mềm mại nàng dán vào người hắn," Phạn Âm."

"Dạ?"

Sắc đẹp của Phạn Âm có tính sát thương cực kỳ cao.

Ở cùng ba năm, nàng nổi loạn phản nghịch, càng lạnh lùng xa cách.

Nhưng giờ phút này.

Nàng có ý cong đôi mắt, ánh mắt lấp lánh, phảng phất như thật sự yêu người đàn ông trước mắt này.

Đôi mắt đen an tĩnh, hắn đưa ngón trỏ, vuốt đôi hàng mi dài của nàng.

Vốn là một tư thế hoàn toàn dâʍ đãиɠ sắc tình, bầu không khí lại bị hắn làm cho thành ra lưu luyến.

Phạn Âm không chút phản kháng, mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn thẳng, tùy ý để hắn chơi.

Sau một hồi thật lâu, hắn nói: " Đi đánh răng."

Phạn Âm: "......”

Phòng vệ sinh.

Phạn Âm đứng trước gương, xác nhận lại lần nữa: không có ghèn mắt, miệng cũng không có mùi hôi.

Nhạc Quân Tín cố ý phối hợp diễn với nàng. Lúc đi tiểu, nàng cố ý quan sát phần bên trong đùi, xác thực có mấy vết đỏ.

Tối hôm qua Nhạc Quân Tín khẳng định đã chơi nàng.

Hay là hắn lấy nàng làm thế thân? Phạn Âm cam chịu kịch bản máu chó rơi xuống đầu mình, trở lại ngồi bên cạnh hắn.

Hắn đã thay sang áo sơmi đen, đưa cho nàng miếng sandwich, "Ăn."

Nàng cầm lấy, mở tay ra, mém trả về phía anh. Đầu ngón tay vân vê vành tai.

Hành động đáng yêu linh hoạt của thiếu nữ làm hắn mở ra giấy đóng gói, đưa sandwich đến trước môi nàng.

Phạn Âm nhập vai một đứa trẻ ngoan ngoãn, thổi nhẹ hai cái, há miệng nhỏ cắn một ngụm.

Lúc Nhạc Quân Tín ý thức được có gì đó không thích hợp thì đã quá muộn. Chỉ có thể giơ tay phải, đút cho nàng em vợ dạ dày nhỏ như chim, ăn sáng.

"Anh rể, ăn không nổi nữa……"

Nhạc Quân Tín thấy nàng chỉ còn thừa một miếng nhỏ, mặt không cảm xúc nhét vào miệng mình.

Ánh mắt lóe lên, Phạn Âm ngoan ngoãn nắm lấy cánh tay hắn, "Anh rể, anh dẫn em đi đâu vậy?"

Hắn ném cho nàng một gói thuốc cảm pha nước để uống, "Ngâm nước, uống vào."

Phạn Âm nhíu mày: "Đắng."

Một lúc sau, nàng hỏi: "Anh rể, nửa đêm em bị bệnh, đúng lúc anh đi công tác, bất đắc dĩ mới mang em theo đúng không?"

"Đúng."

Phạn Âm chửi thầm: Anh chơi đi chơi lại tôi lúc ngủ, tôi có thể không bị bệnh sao!

Nhưng ngoài mặt nàng vẫn mềm mại làm nũng: “Anh rể, em hiện tại đã khoẻ hơn……”

Nhạc Quân Tín không quan tâm : “Uống thuốc.”