Chương:6 - Anh rể gian da^ʍ với cô em vợ ở trong khoang hạng nhất
__________________
Phạn Âm giả điếc, cướp lấy tai nghe của hắn để nghe nhạc.
Nhạc Quân Tín dù ngạc nhiên cũng không có phản ứng gì lớn
Vài phút sau, một tiếp viên hàng không xinh đẹp đoan trang khom lưng xuống, nhìn nàng cười nhạt mang theo chút dịu dàng, “Cô có thoải mái không, tôi giúp cô pha ít thuốc cảm.”
“Cảm ơn, tôi không…”
“Cô ấy sợ người lạ, cô nói với tôi là được.” Nhạc Quân Tín cắt ngang lời nói của cô, đưa cho tiếp viên hàng không một bao thuốc cảm mạo pha nước khác, “Phiền cô.”
Khuôn mặt tiếp viên hàng không lập tức đỏ lên, “Ngài quá khách khí!”
Đợi cho tiếp viên hàng không đi xa, Phạn Âm cúi người, cánh môi dán sát vành tai hắn: “Anh rể, anh gian díu với tình nhân cũng thường qua mặt người khác như vậy sao?”
Nhạc Quân Tín không hề né tránh, “Lừa?”
Nàng thầm nhủ không thú vị, há mồm cắn hắn. Khoé mắt nằng thoáng nhìn thấy tay người đàn ông siết chặt một góc tạp chí, hai mảnh môi yêu kiều ngậm lên vành tai nóng bỏng của hắn, nhẹ nhàng mυ'ŧ vào.
Làm cho hầu kết nhô cao phải lăn lộn một trận, nàng mới dừng lại, mềm mại phục tùng: “Không, là em tự nguyện làʍ t̠ìиɦ nhân của anh rể.”
Tiếp viên hàng không tay bưng một ly nước màu nâu vừa lúc đến gần, nghe được rõ ràng. Cô ta tan nát cõi lòng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, đưa cho hắn thuốc trị cảm.
“Thuốc của ngài. Xin hỏi ngài có cần gì thêm không?”
Phạn Âm liếʍ môi: “Áo mưa. Chị gái xinh đẹp, anh rể của em rất lớn nha, có phải không…… Ưm!”
Phạn Âm bị nhét đầy miệng chocolate, tức giận trừng hắn.
Ngón trỏ và lòng bàn tay lướt qua đầu lưỡi vừa ướt vừa nóng của nàng, Nhạc Quân Tín nhìn về phía tiếp viên hàng không đang nghẹn họng, “Làm cô chê cười.”
Tiếp viên hàng không tiếp tục mỉm cười: “Tôi chưa thấy gì cả.”
Tiếp viên hàng thức thời mà rời đi trong yên lặng.
Nhạc Quân Tín không được tự nhiên, bàn tay hết nắm chặt lại buông lỏng: “Phạn Âm, em phát tình sao, tôi ở đây chơi em đến khóc thì thế nào. Video anh rể gian da^ʍ với cô em vợ ở trong khoang hạng nhất, đoán xem có thể lên hot search trong vài phút?”
Sau khi bị uy hϊếp, lông mi thiếu nữ rung lên. Ngoan đến không thể trách phạt. Nhạc Quân Tín rút ngón tay dính đầy nước về, mắt đen sẫm nhìn gương mặt ửng hồng của nàng.
Khoang miệng tràn ngập mùi vị thơm ngọt của chocolate, Phạn Âm đoạt lại ly cà phê trên tay trái của hắn, ngửa đầu uống cạn.
“Anh rể.” Khóe mắt nàng ướt dầm dề, “Chocolate, vẫn còn chứ?”
Nhạc Quân Tín thong thả ung dung chà lau ngón tay: “Nhịn đi”
“Được.”
Yên tĩnh một lát, Phạn Âm lại hỏi: “Anh rể, anh nói làm em tới phát khóc, thế tối hôm qua anh vì sao lại đợi đến lúc em ngủ rồi mới làm em?”
Câm miệng.”
“Vâng.”
Máy bay đã đến Hải Thành.
Nhạc Quân Tín trước tiên đưa Phạn Âm đi trung tâm mua sắm, đưa cho nàng một tấm thẻ ngân hàng, “Mua hai bộ quần áo.”
Bốn phía đông như trẩy hội, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ, ánh mắt hồn nhiên, “Anh rể, em dùng thẻ của anh, chị có thể biết hay không?”
Nhạc Quân Tín im lặng là vàng: “Không thể.”
Nàng giả vờ lảo đảo, nhào về phía hắn, nhanh chóng hôn hầu kết của hắn.
“Cảm ơn!”
vừa dứt lời, nàng liền xoay người chạy đi. Nhạc Quân Tín cũng nhanh chóng đuổi theo, “Em biết mật khẩu?”
Phạn Âm mặc kệ, dù sao, hắn vẫn sẽ phải quan tâm tới nàng.
Tránh cho bi kịch tái diễn, trước tiên Nhạc Quân Tín đặt phòng khách sạn. Phạn Âm thấy hắn chỉ lấy một thẻ phòng, ngoan ngoãn câm miệng.
Trong thang máy, di động của Nhạc Quân Tín vang lên.
Đôi tay hắn bận sách theo túi mua sắm, đành mở miệng nhờ vả thiếu nữ đang nghịch di động, “Giúp tôi nghe.”
Phạn Âm có lệ, tay nhỏ chui vào túi quần hắn.
“Đừng sờ linh tinh.”
Sau khi nàng móc ra di động , cố ý chạm vào dươиɠ ѵậŧ đang ngủ đông của hắn, “Anh rể, bây giờ thẹn thùng cái gì, tối hôm qua cũng đã lăn lộn cùng em, đến mức làm em bị bệnh.”
Nhạc Quân Tín nghiêng người tránh đi đôi tay làm xằng làm bậy của nàng, “Là chị của em.”
Trong lòng Phạn Âm Trên mặt, nàng lộ ra thần sắc hoảng sợ, “Anh rể làm sao bây giờ, chị có phải đã phát hiện ra em hay không?”
“Nghe. Mở loa.”
Phạn Âm làm theo.
“Quân Tín, anh đến Hải Thành?”
Điện thoại kết nối, Phạn Tâm gấp không chờ nổ mà quan tâm hỏi.
“Đúng.”
“Đinh ——”
Thang máy lên đến nơi, Phạn Âm nhắm mắt chạy theo Nhạc Quân Tín.
“Quân tin, anh ở khách sạn?”
“Đúng.”
Sau khi trầm mặc một lúc lâu.
Hai người thoáng chốc đi đến phòng đã đặt trước.
Phạn Âm rút ra tấm thẻ phòng giữa hai ngón tay hắn, quẹt thẻ để mở cửa.
Di động lại lần nữa truyền đến giọng nói ôn nhu như nước của Phạn Tâm : “Quân Tín, anh cùng cô ấy làʍ t̠ìиɦ, có thể đeo bαo ©αo sυ không?”