Ướŧ áŧ trắng hồng của thiếu nữ, người đàn ông đã nhìn thấy hết.
Sau khi hết xấu hổ, Phạn Âm đứng dậy, ôm lấy đầu của hắn, đẩy bộ ngực trắng nõn nà dâng lên trước mặt hắn.
Hắn không ngờ nàng lại bạo dạng đến vậy, khuôn mặt hắn trực tiếp vùi vào khe rảnh, lông mi chớp nháy nhẹ lướt qua bầu ngực.
Nhìn thẳng vào hai đầu nhũ đang cương lên.
Nhạc Quân Tín: “......”
Vυ' của em vợ.
Mềm mại.
Thơm.
Trắng.
Nõn nà.
……
Nhạc Quân Tín thoát ra khỏi du͙© vọиɠ của bản thân, thấy nàng đang giương đôi mắt nhìn mình, “Ai liếʍ cho em?”
Phạn Âm nghiêng đầu, “Anh rể muốn ai liếʍ cho em?”
Hắn cầm lấy chiếc khăn tắm lớn,khoác lên người nàng, “Tắm rửa, rồi mặc quần áo vào.”
Nói xong, hắn cuối cùng cũng giặt xong chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng, vắt kiệt rồi đem phơi khô.
Phạn Âm kéo khăn tắm xuống, bỏ hai chân xuống đất, muốn gọi hắn nhưng lại bị chiếc quần đang treo kia thu hút sự chú ý.
…… Chiếc quần đó giống như là của nàng.
Nếu là của nàng, tại sao hắn không muốn nàng, mà lại dùng qυầи ɭóŧ của nàng để thủ da^ʍ?
Phạn Âm gạt bỏ suy nghĩ quái dị của mình, phối hợp cùng hắn tiếp tục giả vờ, tắm rửa sạch sẽ sau đó quấn khăn tắm lên người.
Sau khi tắt đèn, nàng đi đến gần giường, cúi người hỏi, “Anh rể, em có thể ngủ chung chăn với anh được không?”
Mái tóc của thiếu nữ rủ xuống, nhẹ nhàng lướt qua mũi của người đàn ông.
Hắn không có một chút nào buồn ngủ, nhắm chặt mắt.
Sau lời trêu chọc của nàng, hắn gạt đi mái tóc đang tỏa hương thơm ngào ngạt, “Không thể.”
Phạn Âm không ngừng cố gắng, “Anh rể, nếu em dùng chăn của chị gái, chị ấy ngửi được mùi của em thì phải làm sao bây giờ? Chị ấy nhất định sẽ hiểu nhầm em muốn quyến rũ anh rể, nhưng em không có ý như thế……Anh rể nói muốn liếʍ của em, cũng đâu có liếʍ đâu.”
Giúp nàng đi “tè”.
Chính là liếʍ giúp nàng.
Nhạc Quân Tín không tiếp tục cho nàng thêm cơ hội để nói bất cứ lời nào, dịch người vào, “ Mặc váy vào, nằm xuống, im lặng.”
“Đã rõ.”
Lúc Phạn Âm cởi khăn tắm, có một tia sét đánh ngang trời. Mặt nàng liền hướng về phía người đàn ông, cố ý để hắn có thể thấy rõ được thân hình yêu kiều, hai bầu vυ' rung lên đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ của nàng.
Biết rằng hắn đang chăm chú nhìn mình, Phạn Âm cầm lấy đai váy, từ từ kéo lên,
“Anh rể, anh đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể em mất rồi. Anh tuyệt đối không được nói cho chị gái biết đâu đó, sau này em có người yêu, anh nhất định cũng không được nói.”
Nghe thấy vậy, Nhạc Quân Tín quay lưng đi.
Phạn Âm cười ranh mãnh, “Anh rể, coi như anh đồng ý rồi nha.”
Đã đặt được điều mình muốn, Phạn Âm chui vào chăn, bộ ngực đầy đặn ép chặt vào lưng hắn, “Anh rể, em ôm anh ngủ được không?”
Ngoài cửa sổ sấm sét liên hồi. Nhạc Quân Tín lẩm nhẩm gì đó. Nàng nghe không rõ, vẫn giữ vững quyết định ban đầu, cả người quấn lấy anh.
Ngày hôm sau.
Phạn Âm đầu đau như muốn nứt ra, cảm giác mất thăng bằng làm nàng nhíu mày.
“Dậy rồi sao?” Nhạc Quân Tín lập tức hỏi.
Có thể là do bây giờ là ban ngày, người đàn ông này lại bắt đầu đeo lên lớp ngụy trang, giọng nói nghe rất chính trực.
Nghe thấy thế Phạn Âm liền quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Nhạc Quân Tín trong bộ vest chỉnh tề chân đi giày da, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ nổi tiếng trị giá mấy trăm vạn.
Nàng giống như, đang ở trên máy bay.
“Anh rể, anh dẫn em đi đâu vậy?”
Phạn Âm mới mở miệng, liền thấy cổ họng đau rát như bị lửa đốt.
Ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, Nhạc Quân Tín nói: “ Đánh răng, ăn sáng, sau đó uống thuốc.”
Nàng đứng dậy, cảm thấy hai chân đau nhức, đặt biệt là dưới bẹn. Phạn Âm giật mình, nhất thời không thể tiêu hoá.
Tối hôm qua, hắn nhân lúc nàng ngủ say, đã ăn sạch nàng?
Vậy là, hắn thích nghe Phạn Tâm khóc, lại thích cô yên lặng xác chết?
Tiếng rên của nàng khó nghe đến vậy sao?
Phạn Âm tức giận, lúc đi qua cố tình chạm vào tay hắn, “Ôi trời, thật xin lỗi anh rể nha.”
Nhạc Quân Tín bị cà phê đổ đầy người cũng không biết phải nói gì.