Phạn Âm dậy thì muộn.
Năm lớp 10 cũng là lần đầu tiên kinh nghiệt của nàng đến, ngực cũng bắt đầu phát triển trở nên to hơn.
Những bạn học nam xung quanh và cả một số thầy giáo nam, luôn nhìn chằm chằm vào ngực của nàng. Trước đây là chú ý tới nhan sắc giờ lại trở thành ngực.
Nàng cảm thấy rất ghê tởm, thường phải ăn mặc kín mít.
Nàng muốn quyến rũ Quân Tín, nghĩ rằng nhất định mắt nhìn của hắn cũng thấp kém như vậy. Hai bên ngực mềm mại chưa từng có người đàn ông nào chạm vào, cạ hờ vào cơ bụng của hắn.
Váy ngủ mỏng đến độ có thể nhìn xuyên thấu, áo ngủ của hắn đã bị nàng vén lên từ lâu.
Da thịt của hai người kề sát gần nhau. Nhưng Nhạc Quân Tín vẫn không có dấu hiệu cương lên, Phạn Âm tiếp tục cọ qua cọ lại, không ngừng khóc nức nở, " Anh rể……"
Nhạc Quân Tín trầm giọng nói:" Bỏ ra."
Phạn Âm đẹp hơn Phạn Tâm.
Nhạc Quân Tín là người từng trải, dễ dàng nhận ra được nàng đang chỉ đang giả vờ là một đứa trẻ hư hỏng, hắn biết tận sâu trong tâm hồn nàng lại rất lương thiện.
Hắn không thể động vào nàng.
“Không bỏ!”
Phạn Âm gạt đi vài giọt nước mắt, giọng nói như vỡ vụn.
“Anh rể, em sợ quá……Em ngủ không được, anh ngủ cùng em được không? Chỉ đêm nay thôi……”
Lúc nói chuyện, tay nàng đặt xuống, lặng lẽ đè tay lên váy.
Làn váy lướt qua mông cong, cơ thể nàng co rúm lại, một cảm giác tê dại từ chân chuyền đến. Cứ như cả người nàng đều đang dựa vào trong lòng hắn, tay phải thuần thục nắm lấy tấm chăn.
Vì Nhạc Quân Tín đang ở trên, nên có thể thấy rõ ràng hai cánh mông nửa kín nửa hở sau làn váy của nàng.
Thật là trắng.
Rất nõn nà.
Vừa thấy đã muốn chạm vào.
Chỉ cần là đàn ông đều muốn dùng tay nắm bóp, cắn vào đó mà in lại một dấu răng.
Nàng khe khẽ run rẩy tựa sát vào người hắn.
Anh rốt cuộc vẫn chọn cương quyết.
“Phạn Âm, anh là anh rể của em.”
Anh nhắc nhở nàng, buông đôi tay xuống, mặc kệ thiếu nữ đang vụng về quyến rũ.
Dươиɠ ѵậŧ của hắn đã cương cứng từ bao giờ, chạm vào bộ ngực đầy đặn của nàng, mạnh đến mức khiến ngực nàng rung lên.
Nàng đã may mắn mà thành công, tiếp tục vờ vịt, “Anh rể, trong túi anh hình như có gì đó? Nó chạm vào em, hình như rất nóng……”
Nàng nói bằng giọng đầy trêu trọc, ép chặt bộ ngực vào dươиɠ ѵậŧ làm nó nảy lên hai lần.
“Giả vờ?”
Nhạc Quân Tín lấy tay kéo nàng ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang giấu trong l*иg ngực mình, thấy rõ được những giọt nước mắt đang chảy dài, hắn bất giác ngẩn người.
Phạn Âm vô tội mà chớp chớp mắt, “Anh rể, anh nói em giả vờ sao?”
Là em gái của Phạn Tâm, nàng đã mưa dầm thấm với lâu việc giả vờ ngoan ngoãn, không thể nói là hoàn hảo nhưng cũng rất khó để nhận ra.
Nhạc Quân Tín nghiêng người, “Đi vào ngủ.”
Phạn Âm trong lòng khinh bỉ việc hắn lảng tránh đề tài kia, lại bắt đầu một màn nóng bỏng, “Em muốn ngủ cùng với anh rể.”
Cuối cùng hắn trả lời bằng một giọng khó đoán “Được”.
Phạn Âm đã thành công những bước đầu, đi chân trần vào phòng ngủ.
Chiếc giường cưới có hai chiếc chăn, mỗi bên để một chiếc.
Nàng chui vào chăn bông tràn đầy mùi hương của Nhạc Quân Tín, nhìn vàotia sáng lọt qua khe cửa.
Hắn trầm mặc.
Nàng cũng không nói chuyện.
Phòng ngủ nhất thời yên lặng một cách dị thường.
“Kẽo kẹt—-”
Cuối cùng, hắn giơ tay đóng cửa.
Tim của Phạn Âm đập ngày càng nhanh. Để có thể làm cho Phạn Tâm tức đến chết, nàng không ngại đem lần đầu của mình cho Nhạc Quân Tín.
Nhưng nàng Chưa từng trải qua việc này lần nào, đối mặt với cảnh hiện tại không tránh khỏi khẩn trương, ngón tay nắm chặt làn váy ngắn ở bắp đùi.
Tiếng bước chân tới gần, Phạn Âm ngừng thở, do dự không biết có nên cởi váy của mình trước không.
Nàng có vẻ lóng ngóng, Nhạc Quân Tín hẳn là đã gặp qua rất nhiều người phụ nữ muốn leo lên giường của mình, liệu có cảm thấy nàng quá nhàm chán quá hay không?
Nhưng cũng không thể quá lẵng lơ.
——