“Âm Âm, em về rồi sao?”
Phạn Tâm tóc dài xõa trên vai, dung nhan trang điểm nhẹ nhàng, dịu dàng động lòng người.
Mà Phạn Âm ngủ quan diễm tình, rất có tính xâm lược
Thiếu nữ 18 tuổi ngực to eo thon chân dài, khiến đồng phục học sinh sọc xanh trắng to rộng ra lộ ra vài phần gợi cảm.
Nhưng nàng mặt mày lãnh đạm, “Ân.”
Phạn Tâm nhíu mày, phiền muộn em gái kiệt ngạo khó thuần, “Chị đã cho đi Lạc Lạc rồi.”
“Cái gì?”
Phạn Tâm đè lại bả vai của em gái, “em không nghe lầm đâu. Em đang là học sinh cuối cấp, nuôi chó rất dễ bị phân tâm. Hơn nữa nó là chó hoang, dễ cắn người. Em đừng quên, em lúc trước vào trường chuyên là nhờ Quân Tin giúp đỡ. Em thi đại học nếu 0 điểm, Quân Tin sẽ thất vọng.”
Phạn Âm cười lạnh: “Là chị sợ Nhạc Quân Tín đối với chị thất vọng thì có?”
“Âm âm, em đừng không biết lễ phép. Quân tin là anh rễ của em.”
“Lạc Lạc ở đâu?”
Phạn Tâm nghiêm mặt, kiên trì: “Phạn Âm, em cũng sắp 18 tuổi rồi, cả ngày đều chỉ biết gây chuyện, em có nghĩ tới tương lai sao? Ba mẹ đã sớm thất vọng về em đến tột đỉnh, chẳng lẽ cả đời em định dựa vào chị dựa Quân Tín?”
Phạn Âm nhìn chằm chằm khuôn mặt ôn nhu từ bi của Phạn Tâm: “Tôi hỏi chị lần cuối, Lạc Lạc ở đâu.”
“Không nói.”
“Tốt.”
Phạn Tâm rút ra tờ giấy đưa cho nàng, “Âm âm, cuối tuần chị phải đi công tác hai ngày, Quân Tín cũng không trở về nhà. Em phải chăm chỉ học tập, đói bụng thì ra ngoài ăn.”
Nàng không nhận, đẩy ra cánh tay của Phạn Tâm ở trước người mình, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng bước lên lầu.
Phạn Tâm đem tiền đặt ở bàn trà, vội vàng ra cửa.
Phạn Âm tắm xong, tóc dài khiến áo choàng ướt dầm dề, ôm đầu gối ngồi ở cửa sổ, không chút bận tâm bóng đêm dày đặt ở ngoài cửa sổ.
Dựa vào tính tình của Phạn Tâm, Lạc Lạc khả năng đã chết.
Phạn Tâm luôn theo đuổi sự hoàn mỹ.
Năm ấy sau khi xảy ra chuyện, nàng cũng không muốn tiếp tục đi học, chạy tới tiệm cắt tóc học nghề.
Ba mẹ sĩ diện vô cùng, một khóc hai nháo ba thắt cổ, rốt cuộc bức Phạn Tâm cầu Nhạc Quân Tín giải quyết vấn đề nhập học của nàng
Phạn Tâm sợ nàng làm loạn, bắt nàng học ngoại trú, ở trong biệt thự của Nhạc Quân Tín.
Khi nàng thật sự vào ở mới biết được.
Nhạc Quân Tín một tháng về nhà hai lần, hai vợ chồng không có mặn mà, trực tiếp lên giường.
Chị gái đoan trang ưu tú, ai ai cũng ngợi khen, miễn cưỡng tính ra cũng chỉ là công cụ của tiết dục Nhạc Quân Tín.
Nhưng Phạn Tâm so ra cũng lợi hại hơn tình nhân Nhạc Quân Tín nuôi bên ngoài: Có một tờ giấy hôn thú.
“Ngươi chẳng lẽ cả đời chỉ biết dựa vào Quân Tín của Chị?”
Bên tai quanh quẩn câu nói của Phạn Tâm.
Phạn Âm nghĩ, cả đời dựa vào Nhạc Quân Tín, không phải là không thể.
Tiếng động cơ của Ô tô kéo nàng bừng tỉnh khỏi những duy nghĩ mông lung
Phạn Tâm nói Nhạc Quân Tín sẽ không về nhà, nhưng hắn đã trở về.
Phạn Âm tay cởi ra áo ngực và qυầи ɭóŧ, ngóng trông dự báo thời tiết sét đánh trời mưa.
Nửa đêm.
Phạn Âm đang ghé vào chăn ngủ thì bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, nàng xuống giường, đi chân trần chạy đến phòng ngủ của Nhạc Quân Tín và Phạn Tâm, gấp gáp gõ cửa.
Thiếu nữ hai mắt đẫm lệ liên thanh, “anh rể, anh rể, anh rể!”
Nhạc Quân Tín sờ soạng mở cửa, “Chuyện gì?”
Tiếng nói có chút khàn khàn, tựa hồ là bị đánh thức.
Phạn Âm trực tiếp nhào vào trong lòng ngực hắn, ôm chặt eo hắn, hai luồn mềm mại đẫy đà hung hăng đè ép trên bụng người đàn ông, “Anh rể, sét đánh, em sợ……”
Phạn Âm vô tình từng nghe được Nhạc Quân Tín cùng Phạn Tâm làʍ t̠ìиɦ, Nhạc Quân Tín ngày thường áo mũ chỉnh tề, trên giường thích nghe Phạn Tâm khóc.
Vì thế, nàng sắm vai mảnh mai chọc người thương tiếc.
E là suốt ba năm trung học, nàng đã vô số lần đánh lộn với người ta, đều là Nhạc Quân Tín đi bảo lãnh về.
Hai viên thịt mềm run rẩy đè trên bụng căng thẳng của hắn, hắn trong đầu liền một ý niệm: Phạn Âm là chân không!