Tháng Ngày Hoan Ca Của Tiểu Công Chúa

Chương 31: Phía dưới…có cần ta giúp công chúa liếm không? (Cao H)

“Công chúa đừng nhìn.” Cẩu Lệnh Hoan không nhịn được lên tiếng ngăn cản. Vừa nãy nghe được âm thanh dâʍ đãиɠ, hắn đã phải cố gắng kiềm chế dục hoả trong người, bây giờ lại được trực tiếp chứng kiến cảnh khiêu da^ʍ trong đông cung này, làm sao hắn nhịn được nữa. Hắn đành thúc giục Ân Ngưng.

“Ừm.” Ân Ngưng nhẹ nhàng quay đầu lại. Cẩu Lệnh Hoan nhìn nàng, tình trạng của công chúa cũng không tốt hơn hắn là bao, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến mức đỏ bừng, hai chân kẹp chặt, cơ thể ngại ngùng vặn vẹo, chỉ sợ tiểu huyệt đã rỉ ra da^ʍ thuỷ rồi.

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của công chúa, Cẩu Lệnh Hoan liếʍ môi lên tiếng: “Công chúa có ổn không, phía dưới…có cần ta giúp công chúa liếʍ không?”

“Chàng xấu lắm, sao Ngưng Ngưng có thể làm cái việc xấu hổ này ở bên ngoài giống như tỷ tỷ được.”

Hai người cúi đầu thì thầm vài câu, Cẩu Lệnh Hoan định kéo Ân Ngưng đi, chỗ công chúa Ân Tú lại vang lên một tiếng “bốp”. Hai người cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ cho rằng đây là tiếng vỗ mông tình thú thôi, sau đó lại nghe thấy tiếng công chúa Ân Tú mắng.

“Bảo ngươi nhanh lên một chút, sao chỉ cọ xát như vậy, chưa ăn no sao?”

“Buổi sáng nô mới hầu hạ người mà.” Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tiểu huyệt của Ân Tú là do dục nô bắn vào lúc sáng nay, cực kỳ lấy lòng công chúa, bắn tinh nhiều đến mức tràn ra.

“Vừa nãy đi thỉnh an hoàng hậu không phải đã nghỉ ngơi lâu rồi sao!”

“Nhưng mà… hôm qua, nô đã hầu hạ người suốt đêm…”

“Ngươi, ngươi đúng là đồ vô dụng…” Lại là một tiếng bàn tay vang lên.

Ân Ngưng nghe tiếng tranh chấp của bọn họ thì quay đầu lại, nhìn thấy dục nô kia đang nằm dưới đất. Tuy từ đoạn đối thoại đó có thể nghe thấy dường như dục nô này không có đủ thể lực, thế mà côn ŧᏂịŧ vẫn dựng đứng như cũ, kích cỡ không hề giản đi.

Ân Tú ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “Ta biết hai ngày nay chỉ có một mình ngươi hầu hạ ta nên có chút mệt mỏi. Nhưng mà bổn công chúa thích côn ŧᏂịŧ thô to của ngươi nhất, không đành lòng đuổi ngươi nên bây giờ sẽ bỏ qua cho ngươi.”

Nói xong, đầu ngón tay của Ân Tú chạm vào côn ŧᏂịŧ dính đầy da^ʍ thuỷ của nàng ta, sau đó cúi xuống liếʍ mã mắt trên đỉnh côn ŧᏂịŧ. Đó là nơi nhạy cảm nhất của nam nhân. Tuy bọn họ là dục nô, phải có nghĩa vụ thoả mãn du͙© vọиɠ của công cháu, sao có thể để công chúa hầu hạ ngược lại. Nam nhân kiềm chế du͙© vọиɠ dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, không nhịn được rên lên, bên dưới lại trướng to hơn.

Nhìn côn ŧᏂịŧ thô to hơn, mắt Ân Tú phát sáng giống như sói thấy con mồi. Nàng ta nhanh chóng móc một dải lụa từ trong ngực ra, buộc côn ŧᏂịŧ từ gốc lên đến đỉnh, sau đó vén váy nhẹ nhàng ngồi xuống côn ŧᏂịŧ.

“A…” Qυყ đầυ to lớn banh miệng huyệt ra, nhẹ nhàng xâm nhập vào trong. Ân Tú vươn cần cổ thiên nga lên, tiếng rêи ɾỉ vui thích trong miệng bật ra. Mông dùng hết sức ngồi xuống, khiến côn ŧᏂịŧ nằm hoàn toàn bên trong tiểu huyệt. Sau đó nàng ta chống tay lên ngực nam tử, đưa đẩy mông lên xuống, chủ động vuốt ve côn ŧᏂịŧ thô to của nam tử.

Trong lòng dục nô kia khẽ than thở một tiếng, hắn chưa từng nghĩ sẽ gặp phải một vị công chúa dâʍ đãиɠ như vậy.

Cho đến bây giờ hắn mới biết vì sao dục nô của công chúa Ân Tú cần sự siêng năng. Lúc mới gặp mặt, dục nô cảm thấy nàng ta đoan trang nhã nhặn, còn nghĩ rằng công chúa không ăn nổi côn ŧᏂịŧ to lớn của mình. Ai mà ngờ được mình lại bị công chúa hút cạn sinh lực.

Du͙© vọиɠ của Ân Tú rất mạnh mẽ, nàng ta hận không thể cắm côn ŧᏂịŧ trong tiểu huyệt suốt một ngày tròn mười hai canh giờ. Một ngày phải bị cắm bảy tám lần, không tính lúc cắm rút thì ngoài thời gian đọc sách ăn cơm, hầu hết đều ngồi trên côn ŧᏂịŧ. Lúc ra khỏi cửa, tiểu huyệt sẽ được cắm khối ngọc.

Ân Tú không phải công chúa do vợ cả sinh ra, tuy cũng có dục nô hầu hạ nhưng lại không có tẩm điện riêng như Ân Ngưng, còn có một đám nam nhân hầu hạ. Nàng ta chỉ có hai người, còn lại đều là cung nữ nội thị.

Lúc trước là hai người thay phiên hầu hạ, tuy có hơi mệt nhưng dù sao cũng đã qua huấn luyện, công chúa cũng thường xuyên tẩm bổ cho bọn hắn nên tất nhiên vẫn có thể ứng phó được. Ai biết được tên dục nô kia lại đổ bệnh, nói là bị bệnh nhưng thật ra là “cắm” nhiều quá dẫn đến lao lực. Dục nô mới còn chưa đến, gánh nặng liền đổ hết lên người hắn, bảo làm sao mà hắn chịu nổi.

Không kể đến ban ngày, buổi tối hôm qua vừa ăn cơm xong, công chúa đã quấn lấy hắn lăn lộn tận hai canh giờ, bắn ba bốn lần. Buổi sáng hắn vừa mới lấy lại thể lực, công chúa lại lăn lộn với hắn thêm vài lần nữa, đến tận khi tiểu huyệt được rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới bằng lòng buông tha cho hắn.