Bên này càng lúc càng mãnh liệt, Ân Ngưng nhìn trộm mà mặt đỏ chân run, xấu hổ không dám nhìn nữa. Vừa lúc các cung nữ đi ngang qua đây, nàng vội vàng kéo Cẩu Lệnh Hoan về phía cung điện của hoàng hậu.
Ân Ngưng không ở trong hoàng cung, mỗi tháng sẽ thỉnh an hoàng hậu một lần. Lúc ấy hoàng hậu sẽ sắp xếp một buổi tiệc trà, để Ân Ngưng tụ họp với các công chúa khác.
Nhưng mà bây giờ tiệc trà đã sớm kết thúc, chỉ còn một mình hoàng hậu đang tức giận ngồi ở đại đường.
Ân Ngưng lớn lên trông rất giống hoàng hậu, năm này người ba mươi lăm nhưng lại nhìn như mới hơn hai mươi. Làn da mịn màng như thiếu nữ, người đứng cạnh Ân Ngưng lại như tỷ muội, có thêm khí chất chín chắn mà Ân Ngưng không có.
“Con còn nhớ rõ ta là mẫu hậu hay sao, lúc trước chỉ đến trễ có một chút, hôm nay thì hay rồi, tiệc trà kết thúc rồi cũng không thấy người đâu.”
“Ngưng Ngưng không cố ý đâu mà, mẫu hậu mẫu hậu, người đừng tức giận, tức giận sẽ xuất hiện nếp nhăn, sẽ rất xấu đó.” Thiếu nữ nhỏ nhắn túm lấy ống tay áo của mẫu thân làm nũng, sau đó lại xoa khoé mắt giúp mẫu thân. Hoàng hậu chỉ một nữ nhi là nàng, sao có thể tức giận thật được, chỉ nói nặng vài câu rồi bỏ qua. Cuối cùng lại sai người chuẩn bị trà bánh, hai mẹ con cùng nhau ngồi tâm sự.
Nói chuyện được một lúc thì có cung nữ tới báo tin công chúa Ân Tú cầu kiến.
Nghe cái tên Ân Tú này, Ân Ngưng ngây ra một lúc, nhưng mà hoàng hậu cũng chưa phát hiện ra điểm bất thường này của nàng. Ngay sau đó, công chúa Ân Tú nhanh nhẹn đi tới.
Hoàn toàn tương phản với dáng vẻ phóng đãng ban nãy, Ân Tú mặc trang phục cung đình chính thống, đâu ra đấy. Khác với y phục lộ nửa ngực của Ân Ngưng, Ân Tú ăn mặc rất bảo thủ, khoá chặt bộ ngực ở bên trong, không lộ ra nửa phần.
“Ngưng muội muội, sao hôm nay muội tới muộn vậy, cũng may, ta vừa nghe cung nữ nói nên quay lại ngay.” Ân Tú nhẹ nhàng bước tới, trông vô cùng đoan trang thục nữ. Nhưng hôm nay Ân Ngưng để ý thấy nàng ta kẹp hai chân đi đường, trong lòng chợt nảy lên suy nghĩ, bởi vì giữa hai chân nàng ta đang cắm khối ngọc hay sao?
Công chúa Tú với Ân Ngưng có quan hệ qua lại rất tốt, lúc này nàng ta nhiệt tình nắm tay ân cần hỏi han.
Đang nói thì lại có hai vị công chúa khác cũng vừa nghe được tin mà tới đây. Năm người ngồi xung quanh bàn tròn vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, vô cùng náo nhiệt.
Ân Ngưng ngồi đối diện Ân Tú, nhìn thấy gương mặt thất thần của nàng ta. Nàng cúi đầu nghịch khăn tay, vô tình làm rơi xuống đất.
Nàng khom lưng chui xuống dưới bàn nhặt khăn, sau đó nhìn về phía đối diện, váy ở chỗ đùi của công chúa Ân Tú vén lên, một bàn tay luồn vào trong váy đưa đẩy ở vị trí chính giữa.
Chắc có lẽ là đang gãi ngứa, Ân Ngưng tự trả lời chính mình. Chỗ này có đám đông nhìn chằm chằm, lại đang ở trước mặt hoàng hậu, chắc sẽ không làm mấy việc không nên đó đâu.
Chỉ là động tác đó có tính quy luật, chậm rãi di chuyển và cũng không giống như đang gãi ngứa.
Ân Ngưng vô cùng tò mò, liền tiến gần về phía trước. Váy là kiểu nửa che nửa lộ, không thể nhìn rõ cảnh tượng ở giữa của nàng ta nhưng lúc này Ân Tú lại mở hai chân. Xuyên qua khe hở của lớp váy, Ân Ngưng thấy được dáng vẻ da^ʍ mỹ bên trong của nàng ta.
Cũng giống như ban nãy, Ân Tú không mặc qυầи ɭóŧ, hai cánh hoa đầy đặn vừa bị cắm sưng đỏ, giống như hoa tươi nở rộ giữa thịt non trắng nõn, mà chỗ gần bắp đùi của nàng ta còn dính một ít dịch màu trắng đυ.c, hình như là tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại vì lau chưa kỹ.
Nhưng thứ khiến Ân Ngưng chú ý lại là cái nút lọ màu ngọc bích cắm bên trong tiểu huyệt của nàng ta. Ân Ngưng chỉ dùng nút lọ nhỏ, còn công chúa Ân Tú lại cắm một khối ngọc lớn. Vừa nãy cách quá xa nên không nhìn thấy rõ, thì ra ở đáy khối ngọc có một vòng tròn, lúc này ngón tay nhỏ nhắn của công chúa Tú móc vào cái vòng tròn kia.
Không cần phải tốn lực di chuyển, chỉ cần nhẹ nhàng động tay khối ngọc sẽ bị rút ra một đoạn, di chuyển tay thêm một chút nữa là nhét nó vào. Khối ngọc không ngừng ra vào, gân xanh được điêu khắc tinh xảo cọ xát vách thịt mềm mại, cánh hoa cũng bị sưng đỏ thêm.
Lén cắm rút dưới gầm bàn, Ân Tú cũng không dám đi quá giới hạn, chỉ chậm rãi đưa đẩy khối ngọc trong tiểu huyệt với tốc độ chậm. Vừa duy trì được kɧoáı ©ảʍ kỳ diệu kia, vừa không làm mình hưng phấn quá mức.
Rõ ràng mới bị cắm không lâu, sao lại… Côn ŧᏂịŧ của dục nô kia thô như vậy, Ân Ngưng cũng tự biết mình không ăn nổi, sao tỷ tỷ lại vẫn dục cầu bất mãn như thế.
Ân Ngưng đâu có biết rằng du͙© vọиɠ của Ân Tú lớn đến mức đáng sợ. Ra cửa cắm khối ngọc trong người, lúc không có ai thì tự mình cắm rút vài cái cho đỡ thèm.
Tiểu huyệt chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của dục nô, tuy tốc độ cắm rút rất chậm nhưng vẫn nghe thấy tiếng “phụt” nước, thậm chí theo động tác cắm rút của nàng ta, hỗn hợp đặc sệt lại theo khe hở chảy ra một chút. Dịch trắng dính ở đùi trong của nàng ta có hương vị nồng đậm của tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Trong trường hợp này mà nàng ta cũng có thể thủ da^ʍ sao!
Ân Ngưng chui ra khỏi gầm bàn, Ân Tú bên trên đoan trang nhã nhặn, một tay cầm chén trà, trên mặt treo một nụ cười mỉm, ngoại trừ gương mặt có hơi phiếm hồng thì không xuất hiện một chút hoảng loạn nào.