Ân Ngưng rất nhanh lại bị đưa tới trận cao trào, nhưng nam nhân không có ngừng lại, lợi dụng tử ©υиɠ còn đang mở lại tiến vào trong tiểu huyệt tiếp tục thao.
Không biết đã thao bao lâu, tiểu công chúa biết đến cửa cung thì trận hoan ái này cũng phải kết thúc, tuy có chút không muốn nhưng quả thật nàng không ăn được nữa, chỉ sợ chút nữa đợi cao trào giảm xuống sẽ ngất đi.
Nhưng kiệu vẫn tiếp tục tiến về phía trước, giống như không bao giờ đi đến đích vậy.
Cẩu Lệnh Hoan ở ngoài kiệu cũng không khỏi lẩm bẩm: "Ta nhớ hoàng cung không xa lắm, sao hôm nay đi lâu vậy mà vẫn chưa tới nhỉ, cũng đã hơn nửa canh giờ rồi."
Thế Vô Song đưa tay ra ngoài kiệu vẫy vẫy, kiệu lại đi thêm một đoạn ngắn nữa rồi cũng dừng lại, nhưng nam nhân vẫn chưa dừng lại.
Tiểu huyệt bị hành hạ đến tê dại không chịu nổi, Ân Ngưng không tự chủ được sờ bụng, côn ŧᏂịŧ của nam nhân đi sâu vào đến tử ©υиɠ, lại bởi vì qυყ đầυ khẽ vểnh lên cho nên phần đỉnh có hơi nhô lên nhẹ. Đầu ngón tay nàng khẽ xoa, muốn giảm bớt sự tê dại, nhưng không ngờ vị trí xoa lại đúng ở chỗ côn ŧᏂịŧ của Thế Vô Song, nam nhân đã thao rất nhiều, vốn còn có chút tiết chế, để công chúa có thể hưởng thụ một chút, tận lực áp chế lại, mà bị ngón tay của nữ nhân đè lên một cái, trong nháy mắt liền đến cao trào.
Là vì qυყ đầυ đặc biệt nên độ nhạy cảm của hắn so với những người thường thấp hơn một chút, ngày thường phải thao đến hơn một giờ mới có thể đến cao trào. Kiệu lắc lư không ngừng, hơn nữa còn có nữ nhân ngồi ở trên, khiến công chúa càng nhạy cảm, nhưng cũng khiến hắn cảm nhận được nhiều sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Ngưng Ngưng thật xấu...cứ làm ta phải bắn ra..."
"Rõ ràng là...Song Song xấu..."
Ân Ngưng nhỏ giọng cầu xin tha thứ, Thế Vô Song không giảm tốc độ mà còn tăng nhanh, qυყ đầυ cứng rắn không ngừng cọ vào trong tiểu huyệt non mềm, mạnh mẽ thao, kiệu ở trên mặt đất vốn đã vững vàng lại bị động tác của nam nhân làm rung lắc.
"A a...không muốn...sâu quá...không được...ta muốn ra..." Ân Ngưng không còn để ý có bị người ngoài nghe thấy không, lớn tiếng rên lên.
Vào lúc sắp bắn ra, Thế Vô Song "ba" một tiếng, lập tức rút côn ŧᏂịŧ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, sau đó nhấc cơ thể nhỏ nhắn của Ân Ngưng lên, đem tiểu huyệt của nàng đưa lên miệng, để cho nàng nằm trên mặt mình.
Đầu lưỡi ấm áp quét qua tiểu huyệt, chóp mũi vừa vặn cọ vào hạt trân châu đang sưng múp ở trên, vốn Ân Ngưng đã đến cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt trong nháy mắt phun ra, toàn bộ đền bắn vào miệng của nam nhân bên dưới.
Dâʍ ŧᏂủy̠ vẫn chưa ngừng trào ra, Thế Vô Song nắm lấy hai cổ chân của Ân Ngưng, nhanh chóng cởi vớ ra, dùng lòng bàn chân kẹp lấy côn ŧᏂịŧ của mình, bắt đầu di chuyển.
Mượn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trơn mịn, côn ŧᏂịŧ to lớn bị kẹp trong lòng bàn chân không ngừng giả vờ như bị thao, hơi thở của nam nhân dồn dập, kɧoáı ©ảʍ không ngừng kéo đến xương sống, một tiếng gầm nhẹ vang lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng rốt cuộc cũng hung hăng bắn ra, phun lên cả trên rèm cửa kiệu, rèm vải mềm của kiệu bị bắn lên một góc......