"Nhưng mà...ưʍ...ta điên mất..."Ân Ngưng bị thao đến chìm trong du͙© vọиɠ đã sớm quên mất bọn họ đang ở trong kiệu, mà lại còn là kiểu ở trên đường lớn. Đến khi kịp phản ứng lại, nàng nhất thời cũng ngại ngùng đến đỏ mặt, giống như uống say vậy, chỉ là so với cơ thể thì nhạt hơn một chút.
"Đoạn đường này đang sửa, trên đường có rất nhiều đá vụn nên có hơi xóc một chút, công chúa, người nhịn một chút, đi qua chỗ này sẽ tốt hơn."
"Ưm…ta biết rồi..." Âm Ngưng khắc chế không để mình phát ra tiếng rêи ɾỉ, nàng cố gắng để giọng của mình nghe bình thường hơn.
Mà Ân Ngưng và Cẩu Lệnh Hoan đâu có biết, đường này là Thế Vô Song cố tình bảo kiệu phu đi qua, thật ra hắn cũng không biết nơi này đang sửa đường, chỉ là muốn đi đường vòng cho xa hơn, có thể thao nhiều hơn một chút, lại không nghĩ rằng có thể bất ngờ tìm được chỗ hữu dụng.
Tuy nói nhịn một chút là đi qua, nhưng giờ phút này cái kiệu vẫn không ngừng lắc lư, mà tiểu huyệt cũng vẫn tiếp tục chảy nước. Côn ŧᏂịŧ của nam nhân không rút ra ngoài một chút nào, thậm chí lúc Ân Ngưng muốn đứng lên, lại gắt gao giữ eo nhỏ của nàng, nhưng cũng bởi vì nam nhân cố ý giữ chặt, tiểu huyệt co rút cũng không bằng lúc mới kịch liệt xong.
Ân Ngưng cắn chặt môi dưới, lắc đầu một cái.
Khóe miệng của Thế Vô Song giương lên, buông lỏng hai tay ra, công chúa giật mình hô một tiếng "ngươi" vội vàng ôm lấy bả vai nam nhân, nhưng hai, ba đợt cao trào đã sớm hành hạ eo của Ân Ngưng tê dại không dứt, nào còn chút sức lực để khống chế eo nữa, ngừng lắc lư, chỉ đành theo sự lên xuống không tự chủ được mà động, như như một con thuyền nhỏ giữa đại dương, bị sóng đẩy tới lui, bị buộc phải hưởng thụ.
Cho đến khi kiệu rốt cuộc cũng đi qua mảnh đất gập ghềnh kia, bước đi cũng vững vàng, Ân Ngưng mới thở dài một cái, người ngã về phía trước, nằm ở trên ngực của Thế Vô Song, ôm lấy cổ hắn thở dốc, cố gắng điều chỉnh nhịp thở rối loạn.
Ngực khẽ phập phồng, không ngừng cọ vào ngực của nam nhân, mái tóc nữ nhân dính trên cổ ướt sũng, cũng có vài giọt rơi xuống cổ của nam nhân.
"Công chúa còn nhớ lời hứa ở trong phòng không?"
"Nhưng không phải vừa mới cho ngươi rồi sao, hiện giờ ta rất mệt." Quả nhiên nam nhân xấu xa này đã sớm nghĩ đến nên mới cố tình dùng nút ngọc nhét vào tiểu huyệt đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng, cũng nhanh chóng thao mà không dạo đầu.
"Công chúa đáp ứng sẽ để ta thao một lần trọn vẹn...nhưng vừa rồi đều là công chúa thao ta, ta căn bản không có động..."
"Ngươi! Vô lại..."Ân Ngưng duỗi thẳng người, đôi mắt xinh đẹp trừng nhìn nam nhân.
"Lời nói của công chúa như cành vàng, sao ta có thể là vô lại được..."
"Song Song thật xấu...a..." Công chúa đột nhiên rên một tiếng.
Lần này Ân Ngưng không nhúc nhích, kiệu cũng không còn kịch liệt lắc lư nữa, nhưng lại là Thế Vô Song động. Chỉ sợ bị người khác nghe thấy, nữ nhân đành phải mấp máy môi, không lên tiếng tranh cãi nữa.
"Nếu công chúa đã không còn gì để nói, ta liền bắt đầu đây." Thế Vô Song cười đắc ý, bấu lấy eo nhỏ mảnh mai của Ân Ngưng , mượn lực lắc nhẹ của kiệu, mạnh mẽ đâm vào trong, đυ.ng mạnh vào tiểu huyệt. Tiểu công chúa chỉ nói, kiệu lắc lư không có quy luật như đòi mạng, không thể tưởng tượng được, nam nhân đâm mạnh như vậy khiến xương cốt của nàng như muốn lìa ra, bên trong tiểu huyệt rậm rạp bị lấp đầy, tê dại vô cùng, trong chốc lát liền không thở được.
Hai túi nang không ngừng quăng lên, vỗ trên tiểu huyệt, âm thanh ba ba vang lên, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt chảy ra, không ngừng bị thao mạnh, nôn nao ra từng miếng bọt trắng, cô rên lên, côn ŧᏂịŧ cắm rút, không ngừng đè lên nơi hai người đang làm. Toàn bộ tiểu huyệt của nữ nhân và côn ŧᏂịŧ của nam nhân bị bọt trắng bao trùm.
Nữ nhân bị hắn đυ.ng đến thất thần, ban đầu còn có thể mím môi, không phát ra âm thanh gì, sao đó có rêи ɾỉ một chút nhưng đại khái là vẫn còn giữ được không miệng, đến cuối cùng chỉ có thể cắn lấy mu bàn tay của mình, không ngừng thở dốc rêи ɾỉ.