"A...thật thoải mái...a a...mau cắm vào...sướиɠ quá...a...đừng mà….đứng cắm sâu thêm nữa….quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ...sâu quá...a..." Nữ nhân mất hồn mất vía rêи ɾỉ, cơn kɧoáı ©ảʍ cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ùn ùn kéo đến khiến nàng không cách nào thở nổi, sướиɠ đến ngất ngây làm nàng cao trào ngay lập tức.
Cơn kɧoáı ©ảʍ của nữ nhân khiến thịt non bên trong kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ của nam nhân, lúc này Ân Ngưng đã ngồi lên đùi hắn, mặt đối mặt với hắn, nan nhân nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng lúc cao trào thì không nhịn được mà rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi tiểu huyệt đang kẹp chặt của nàng.
Miệng tiểu huyệt vốn đã bị căng ra bỗng chỉ còn lại một cái khe hở, tựa như vẫn còn rất nhiều sức lực, thịt bên trong kẽ hở béo mập hơi lộ ra, mắt thường có thể thấy nó đang động đậy, từng tầng thịt của nàng không ngừng run rẩy hút chặt lấy côn ŧᏂịŧ.
Dâʍ ŧᏂủy̠ như thủy triều tranh nhau trào ra từ khe hở nơi hai người thao nhau, làm bên dưới của nam nhân cũng phải ướt đẫm.
"Công chúa có thích không?"
"Ngươi...ngươi thật là hư..." Ân Ngưng thở dốc, ngồi ở trên đùi của hắn, không còn muốn động nữa, tâm trí cũng mơ hồ, kiệu nhỏ hơi lắc lư khiến bên trong tiểu huyệt của nàng co rút.
Ai có thể ngờ hôm nay không đi đường khác mà lại chọn con đường gập ghềnh, lắc lư vô cùng này.
Cơ thể của Ân Ngưng vốn đã nhẹ, bị lắc lư khiến cả người nàng bay lên, sau đó lại nặng nề rơi xuống, nữ nhân đột nhiên bị cắm sâu vào bên trong liền thét lên một tiếng chói tai, sau đó vội vàng bám vào bả vai của Vô Song.
Mà hai vυ' mềm mại cũng vì lần xóc nảy này mà thoát ra khỏi yếm, cái yếm vốn khó khăn lắm mới che được núʍ ѵú giờ lại bị đẩy xuống, bầu vυ' như thỏ trắng chạy trốn vội vã chạy ra ngoài.
Hai bầu ngực không ngừng lắc lư lên xuống, núʍ ѵú hồng hào cứ đung đưa trước mắt của Thế Vô Song, cảnh sắc vô cùng mê người, nam nhân khẽ cúi đầu, nhanh chóng ngậm một bên vυ', đầu lưỡi quét qua núʍ ѵú, không ngừng ngậm lấy bầu vυ' phấn nộn, sau đó một đường đi thẳng đến phần đỉnh, đầu lưỡi lại trêu ghẹo nơi đó, không ngừng liếʍ xung quanh.
Bàn tay của hắn cũng không quên chiếu cố cho bên ngực còn lại, nắn bóp nhào nặn, chọc cho nữ nhân phát ra những tiếng rêи ɾỉ khó chịu.
Nhưng mà đợt lắc lư này vẫn chưa dừng lại, hơn nữa còn lặp lại vô số lần, Ân Ngưng không còn động hông nhưng lại bị đợt lắc lư này làm người nhún lên nhún xuống khiến côn ŧᏂịŧ ra vào trong tiểu huyệt không ít lần, thật sự không khác gì lúc thao.
Lúc thao còn có quy luật chín nông một sâu, quy luật ba nông bảy sâu, nhưng cái kiệu lại thất thường, cũng không thể biết được lần tiếp theo sẽ là nông hay sâu, sự mịt mờ này khiến Ân Ngưng cảm thấy sợ, nhưng cũng khiến nàng có chút mong đợi. Qυყ đầυ mài ở bên trong với nhiều góc độ khác nhau, thịt hồng hào trong tiểu huyệt bị xông ngang đánh thẳng không có quy luật làm bên trong tê dại vô cùng, nữ nhân bị lắc lư, bị thao làm tâm trí mê mẩn, không biết người ở chỗ nào, chỉ lo há miệng rêи ɾỉ, không còn quản bên ngoài phát sinh chuyện gì.
Thế Vô Song vui vẻ hưởng thụ, thì sẽ càng không quan tâm đến những thứ khác. Thậm chí lúc cái mông nhỏ rơi xuống, còn đè mông của Ân Ngưng lại, đè mạnh côn ŧᏂịŧ vào bên trong. Dâʍ ŧᏂủy̠ như suối tuôn trào, tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ không ngừng khuấy động, tiếng nước không dứt.
"Không cần...a...không được nữa...a..." Ân Ngưng cần xin tha thứ tựa như hét ầm lên, cả người run rẩy, ngón chân cũng cuộn lại, da thịt trong quần áo lộ ra bị nhuộm thành màu hồng, trong khoảnh khắc nữ nhân lại bị đưa đến cao trào.
Ngay lúc Ân Ngưng còn đang đắm chìm trong du͙© vọиɠ, bên ngoài kiệu bỗng nhiên phát ra một tiếng nhắc nhở của Cẩu Lệnh Hoan: "Công chúa, người kêu nhỏ chút, chúng ta đang ở trên đường, bên ngoài có không ít người."
Kiệu phu đã sớm biết Thế Vô Song lén lút lên kiệu, chẳng qua bọn họ đều bị hắn hối lộ, cho nên đều làm như không biết gì.
Ban đầu Cẩu Lệnh Hoan không biết, cho đến khi trong kiệu truyền ra âm thanh mắc cỡ, mới biết công chúa và người trong kiệu điên loạn thao nhau. Hắn hỏi kiệu phu mới biết là Thế Vô Song.
Công chúa không lên tiếng trách mắng thì hắn cũng không có tư cách vào ngăn cản. Chẳng qua hôm nay đi vào nơi đông người, trên đường người đến người đi tấp nập, tiếng rêи ɾỉ lại ngày càng lớn, hắn sợ truyền đến tai của mọi người, làm mất mặt hoàng tộc nên mới không thể không lên tiếng nhắc nhở.