Trong kiệu có một mảng xuân sắc thì bên ngoài lại gió êm biển lặng.
Kiệu dừng ở dưới một bóng cây, cách mấy thị vệ ở cửa cung một khoảng. Thứ nhất là vì che mưa tránh nắng vì kiệu phu cũng không biết chuyện tình bên trong lúc nào sẽ kết thúc, ngoài ra cũng là sợ tiếng rên dâʍ đãиɠ của công chúa bị người ngoài nghe thấy, cho nên cố tình dừng ở nơi xa một chút.
Tiếng a a ưm ưm rêи ɾỉ bên trong không ngừng, vừa rồi Cẩu Lệnh Hoan nhắc nhở thì dừng lại một chút, hắn còn tưởng bọn họ ở bên trong đã xong chuyện, ai ngờ không ngừng mà ngược lại còn kịch liệt hơn.
Ở trên đường, kiệu phu còn phải làm việc nặng nhọc, mà trên đường cũng không ít người, âm thanh huyên náo, bọn họ còn có thể phân tâm không nghe thấy, nhưng bây giờ ở đây lại là một mảng yên tĩnh.
Tiếng rêи ɾỉ kiều mị của công chúa Ân Ngưng không giảm mà còn tăng, hơn nữa mới vừa rồi còn nghe thấy tiếng túi tinh hoàn va phải tiểu huyệt vang lên, nếu nghe kĩ còn có thể nghe thấy tiếng như chó con liếʍ nước vậy, ướt dính, kiệu cũng lắc lư có quy luật, tiếng cót két vang lên không ngừng.
Kiệu phu đứng ở ngoài không muốn nghe nhưng mà âm thanh không tự chủ được mà truyền vào tai họ, bọn họ là gia đinh, bình thường căn bản không gặp công chúa cho nên cũng không cần mang bao trinh tiết. Nghe thấy âm thanh dâʍ đãиɠ, bọn họ sớm đã cương cứng. Côn ŧᏂịŧ dưới đũng quần của mỗi người đều đã dựng lên.
Nơi này dù sao cũng là hoàng cung, kiệu phu cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể không ngừng nuốt nước miếng.
Nhưng chung quy vẫn là có người không chịu được, thò tay xuống đũng quần, bắt đầu hoạt động.
Chuyện này một khi có người mở đầu liền sẽ phá quy tắc, những kiệu phu khác nhìn thấy vậy cũng rối rít duỗi tay xuống dưới, thậm chí còn có người lớn mật, trực tiếp rút côn ŧᏂịŧ tím đem to lớn ra, hướng về phía kiệu mà hoạt động. Mọi người thấy vậy cũng vội vàng làm theo, móc côn ŧᏂịŧ ra.
Đôi mắt nhỏ híp lại, bàn tay sần sùi nắm lấy côn ŧᏂịŧ sưng cứng, thường ngày bọn họ không có dịp gặp công chúa, nhưng lúc công chúa mới lên kiệu nhìn rất thân thiện, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn, bộ ngực to như bánh bao hấp, vòng eo hẹp và cặp mông nhỏ thực sự rất quyến rũ.
Phần lớn kiệu phu đều đã lấy vợ sinh con, nhưng vợ ở nhà nào có xinh đẹp như công chúa, giọng nào có dễ nghe như công chúa đâu.
Nhớ lại ngày thường ở nhà tư thế thích nhất khi làm với vợ.
Di chuyển lên trên giường, đôi tay nhỏ bé xoa nắn cặρ √υ' to lớn mà không thể nắm được, hai chân mở ra, lộ ra tiểu huyệt mọng nước, lắc eo, xoa nắn hạt đậu nhỏ bé của hắn ta.
Cũng có quỳ trên mặt đất, lắc cái mông nhỏ, tiểu huyệt hồng hào mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ.
Còn có hai chân thì treo ngang hông của nam nhân, bị đè xuống đất không ngừng hung hăng thao vào trong...
Nhưng mà khuôn mặt, giọng nói lại toàn biến thành hình dạng của công chúa, nghe thấy tiếng bị thao, tất cả mọi người đều cảm thấy mình sắp thao công chúa.
Cho đến khi trong kiệu, Ân Ngưng không nhịn được mà lớn tiếng kêu lên: "A a...không được...sâu quá...không được đâu...ta muốn ra..." Trong mắt bọn họ tựa hồ đều hiện ra bóng dáng của công chúa lúc bị thao đến cao trào, từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đồng thời bắn về phía kiệu.
Cũng có một người trẻ tuổi, công chúa còn chưa kêu lên đã bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm đũng quần ướt thành một vệt lớn.
Sau khi một trận dâʍ ɭσạи trôi qua, sợ công chúa bên trong ra ngoài nên bọn họ vội vàng sửa soạn, nhưng sau tiếng kêu cao trào, kiệu không còn rung nữa, nhưng âm thanh của Ân Ngưng vẫn chưa dừng lại, tuy không kịch liệt bằng lúc nãy, nhưng vẫn như cũ.
Đã gần một giờ kể từ khi bọn họ rời Hàm Xuân cung. Bọn họ không ngờ rằng cô công chúa nhỏ trông yếu ớt lại "muốn" đến vậy, cũng không biết Vô Song công tử so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn có thể thỏa mãn được hay không, còn không bằng đổi thành mình.