"Sao nước trên người công chúa lại bẩn được chứ, không những không bẩn mà còn rất ngọt." Thế Vô Song chép miệng chậc chậc, hắn không nói trái lương tâm để lấy lòng nàng, nướ© ŧıểυ của công chúa thật sự không hề khai, tuy nó không dễ uống như dâʍ ŧᏂủy̠ nhưng vẫn có mùi hương của thảo dược.
"Thật không?" Mặc dù các Dục Nô và Cẩu Nô đã liếʍ không biết bao nhiêu là dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng, nhưng Thế Vô Song là người đầu tiên uống nướ© ŧıểυ của nàng, để trong lòng nàng sinh ra một chút tình cảm khác thường.
"Song Song thích Ngưng Ngưng, Song Song muốn Ngưng Ngưng được không?" Gương mặt Thế Vô Song đầy vô tội, nâng côn ŧᏂịŧ sưng to liên tục xoa ở cửa huyệt ướt nhẹp.
"Vậy...vậy chỉ cho chàng vào một lúc thôi." Tiểu huyệt vẫn còn dư âm cao trào bị nam nhân cọ sát tê dại, ngay cả chỗ sâu trong tiểu huyệt cũng nảy sinh một cảm giác ngứa ngáy khó nói thành lời, rốt cuộc Ân Ngưng không thể nhịn được nữa: "Nhưng...không được bắn vào trong."
Qυყ đầυ của hắn nhếch lên, tuy lúc thao rất thoải mái nhưng khi vào lại có hơi khó khăn. Thế Vô Song chỉnh lại tư thế, qυყ đầυ đang đặt ở thịt non cửa huyệt tiến vào bên trong gần nửa cái đầu, bất chợt ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
"Công chúa, nàng có ở trong không?" Giọng nói của Mạch Như Ngọc vang lên.
Hai người như một đôi gian phu da^ʍ phụ lén lút bị phát hiện, vội vàng tách cơ thể ra.
Lúc nảy phần lớn nướ© ŧıểυ và dâʍ ŧᏂủy̠ đều phun trên người Thế Vô Song, trên người công chúa không bị dính bao nhiêu, hắn cúi đầu rồi dùng lưỡi liếʍ hết những thứ đó.
"Ta đang đi tiểu, chàng chờ một chút." Ân Ngưng nói với bên ngoài, sau đó nhẹ giọng nói với Thế Vô Song: "A Ngọc tới rồi, chàng đừng liếʍ nữa. Nếu chàng ấy biết chàng làm ta cao trào như thế thì sẽ nổi giận."
"Công chúa, loan kiệu đã được chuẩn bị xong, nàng nhanh lên." Tiếng nói ngoài cửa lại vang lên.
"Xong...xong ngay đây."
Ân Ngưng đẩy Thế Vô Song ra và nhảy xuống giường, đang khom lưng tìm chiếc qυầи ɭóŧ trong tủ quần áo thì bỗng nhiên cảm giác một thứ gì đó lạnh như băng đang chống vào tiểu huyệt của mình, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt vẫn còn nhạy cảm của nàng phun ra một lượng dâʍ ŧᏂủy̠, có điều dâʍ ŧᏂủy̠ không chảy xuống dưới, thì ra Thế Vô Song đã nhét nút ngọc vào trong tiểu huyệt.
"Nhiều nước thế này đừng để nó chảy xuống lãng phí."
"Lãng phí?" Ân Ngưng không biết nên nói thế nào, nàng muốn ra ngoài ngay, mặc dù tiểu huyệt đang bị cắm nhưng chỉ sợ khi quay lại thì dâʍ ŧᏂủy̠ không còn nhiều nữa.
"Không có gì, đừng để nó chảy ra qυầи ɭóŧ để Mạch công tử phát hiện là được." Thế Vô Song nhận qυầи ɭóŧ mới, hắn cắt một cái lỗ nhỏ theo vị trí vốn có rồi đưa nàng mặc vào. Sau khi chỉnh sửa quần áo lại giúp nàng, hắn cúi xuống nhẹ hôn lên môi công chúa: "Đi đi, có điều đừng quên chuyện vừa nãy đã đồng ý với ta, để ta thao một lát."
Thế Vô Song không ở lại đây nữa, hắn nhảy ra ngoài từ cửa sổ, Ân Ngưng đi tới mở cửa ra.
Mạch Như Ngọc biết công chúa mở cửa lâu như vậy là do đang làm gì đó với Thế Vô Song ở trong phòng, có điều khi hắn đẩy cửa ra thì không nhìn thấy bóng dáng của Thế Vô Song: "Có phải Vô Song hắn..."
"Ngưng Ngưng không có làm chuyện xấu! Chàng nhìn đi, qυầи ɭóŧ của Ngưng Ngưng vẫn sạch sẽ đây này." Vì để chứng minh trong sạch, Ân Ngưng còn nhấc cả quần lên.
"Không bẩn là được rồi, canh giờ không còn sớm, loan kiệu đang chờ bên ngoài, chúng ta mau đi thôi."
Ân Ngưng đến ngoại viện thì thấy Cẩu Nô đã chờ chực bên cạnh chiếc kiệu, hắn vén màn lên giúp công chúa: "A Ngọc không đi cùng ta sao?"
"Lệnh Hoan đi chung với nàng là được rồi."
Thông thường nam tử không được vào nội cung, lúc trước nếu vào cung cùng công chúa thì phải mang đai trinh tiết, thứ nhất hắn chế không thoải mái, thứ hai thật sự có chút việc cần xử lý, do đó Mạch Như Ngọc đã kêu Cẩu Lệnh Hoan đi.
"Vậy A Ngọc ngoan ngoãn ở nhà chờ ta nha." Tiểu công chúa nhón chân ôm lấy cổ Mạch Như Ngọc, sau đó hôn lên môi hắn một cái rồi mới ngồi vào kiệu.
Loan kiệu được nâng lên, chiếc kiệu tám người khiêng hơi chùng xuống, hình như còn nặng hơn so với trước, có điều kiệu phu không lên tiếng, từ từ đi vào trong cung.