"Qυầи ɭóŧ đã ướt đến mức này mà vẫn nói không cần."
"Mới, mới không cần..." Ân Ngưng vẫn bướng bỉnh như trước.
Kể cả khi Thế Vô Song đã từ từ lột qυầи ɭóŧ của nàng ra thì nàng vẫn kéo lưng quần lại: "Đã nói đừng, chàng to gan thế sao?"
"Chẳng lẽ công chúa muốn mặc qυầи ɭóŧ ướt nhẹp thế này ra ngoài, hiển nhiên ta chỉ muốn thay giúp công chúa mà thôi."
"Chỉ cho đổi quần, không được làm gì khác."
Qυầи ɭóŧ từ từ bị cởi ra, một mùi hương lập tức ập vào mũi hắn. Vốn dĩ dâʍ ŧᏂủy̠ của công chúa mang một mùi thơm thoang thoảng, lúc này vùng đất bị qυầи ɭóŧ che đậy lại giống như hoa mai nở rộ vào mùa xuân khi được mở ra, hương thơm mê người xộc vào mũi. Nam nhân không nhịn được mà cúi đầu xuống để liếʍ dâʍ ŧᏂủy̠ bị dính trên cánh môi ấy.
"Ừm...đã nói không được chạm vào mà..." Chiếc lưỡi ẩm ướt vừa chạm đến cánh hoa đã khiến thiếu nữ kí©ɧ ŧɧí©ɧ phải rên nhẹ một tiếng.
"Cẩu Nô không có ở đây nên tất nhiên ta phải xử lý dâʍ ŧᏂủy̠ giúp cho công chúa, nếu không khi đổi qυầи ɭóŧ mới thì chẳng phải sẽ làm bẩn nữa sao?"
"Chỉ được liếʍ...không được làm những thứ khác..."
"Dĩ nhiên rồi." Thế Vô Song khẽ nhếch môi mỏng, cười một tiếng không đứng đắn. Hắn biết viên thịt nhỏ của nàng đã sưng lắm rồi nên tạm thời không chạm vào nơi đó, hắn chỉ kiên nhẫn liếʍ cánh hoa và miệng huyệt ướt nhẹp của công chúa, từ từ nuốt dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng vào miệng.
Chiếc lưỡi mới trêu chọc một chút thì nam nhân nhận thấy cặp mông xinh xắn đó đang khẽ run theo tiết tấu của mình, sau đó hắn dứt khoát giở chân Ân Ngưng lên và đặt lên vai mình, rồi nâng cặp mông đầy đặn lên để cả tiểu huyệt của nàng đối mặt với chính mình.
Đôi môi khô khốc và chiếc lưỡi chôn sâu ở giữa chân, chiếc lưỡi linh hoạt quét qua thịt non nơi miệng huyệt, sau đó từ từ thăm dò vào trong tiểu huyệt, liếʍ những nếp gấp tinh xảo bên trong, khuấy động dòng nước mang theo mùi thơm ngọt ngào hút vào trong miệng rồi nuốt xuống.
Ân Ngưng ngửa đầu rêи ɾỉ, chỉ thấy như một con rắn đang chui vào trong tiểu huyệt và liều mạng quấy rối, khiến toàn thân nàng tê dại không ngừng.
Sóng mũi cao thẳng của hắn dần dần áp sát âm đế theo động tác liếʍ mυ'ŧ của hắn, khẽ vân vê trên dưới trái phải trên âm đế khiến nó thoải mái một hồi.
"A...Song Song đừng...đừng chạm vào đó...Ngưng Ngưng muốn..."
Thế Vô Song vừa nghe thấy chữ muốn thì tạm thời rút ra khỏi tiểu huyệt, trên lưỡi và miệng đều bị thấm nước óng ánh, hắn nheo mắt nhìn nàng: "Muốn thế nào..."
"Ngưng Ngưng muốn đi tiểu...chàng...chàng đừng liếʍ nữa..."
Côn ŧᏂịŧ của nam nhân sưng to như muốn thiêu cháy, nàng vẫn nói như vậy: "Công chúa hãy nói muốn ta thao công chúa, ta sẽ không kiếm nữa..."
"Không được, sẽ trễ mất..." Ân Ngưng sắp khóc đến nơi.
"Vậy thì đi tiểu thôi..." Thế Vô Song nhẹ nhàng bật cười rồi lại liếʍ âm đế của nàng, thậm chí hắn còn cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ tiểu dưới âm đế của công chúa.
Ân Ngưng không nói dối, trước khi về phòng mình, nàng đã có hơi mắc tiểu, nghĩ đến việc còn thay qυầи ɭóŧ mà mình không quá mắc nên mới nảy nàng không gấp gáp cho lắm, thế nhưng sau khi bị nam nhân này liếʍ láp một hồi, nàng đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi không thể nhịn được nữa.
Nam nhân liên tục mυ'ŧ lấy âm đế và lỗ tiểu, kɧoáı ©ảʍ và cảm giác mắc tiểu dâng lên cùng lúc, một cảm giác tê dại ngứa ngáy xông thẳng vào não thiếu nữ. Đôi mắt Ân Ngưng tan rã ngập tràn sương mù, chỉ thấy một màu trắng xóa trước mặt, nàng chẳng thể kìm chế du͙© vọиɠ của mình nữa, hai cột nước cùng lúc vọt ra ở dưới.
Một dòng nước trong vắt được phun ra từ lỗ tiểu làm ướt bộ ngực nam nhân, một dòng nước màu vàng nhạt khác trực tiếp đổ ào ào vào miệng hắn.
Qua lúc lâu Ân Ngưng mới phục hồi tinh thần, nhưng khi thấy cổ họng Thế Vô Song không ngừng nhúc nhích và nuốt nướ© ŧıểυ của mình thì la lên: "Song Song, sao chàng lại nuốt nó, mau nhổ ra."