Ân Ngưng vừa mới chui vào kiệu thì nhận ra hình như bên trong có người, song nàng chưa thấy rõ đó là ai thì cơ thể đã bị người ta xoay lại, mặt đối diện với màn kiệu. Ngay sau đó một bàn tay nam nhân bụm miệng nàng, cả eo và hai tay đều bị cánh tay còn lại của người đó kiềm chế, không gian bên trong kiệu chật hẹp không có chỗ để trốn, công chúa lập tức bị người nọ đè lại làm cho nàng phải ngồi trên đùi của hắn.
Cỗ kiệu được nâng lên và từ từ đi về phía trước, hình như các kiệu phu không phát hiện cỗ kiệu có thêm một người này đã nặng hơn thường ngày rất nhiều.
Do sợ nàng giãy giụa khiến cỗ kiệu xóc nảy làm cho Mạch Như Ngọc phát hiện, chẳng biết trong tay nam nhân đã xuất hiện một tấm vải mềm từ lúc nào, hắn di chuyển cánh tay lấy vải nhét vào miệng công chúa, sau đó lại dùng hai tay ôm nàng thật chặt để thiếu nữ không thể động đậy dù chỉ một chút.
Cho đến khi chiếc kiệu ra khỏi cửa lớn của cung Hàm Xuân, nam nhân mới thả lỏng tay, nhưng hắn bắt đầu to gan hơn, một tay nắm lấy hai tay đang giãy giụa của nàng, một tay dời xuống vén váy nàng lên, xếp chiếc váy dưới mông lên đến tận eo.
Chiếc váy vừa rời khỏi mông thì Ân Ngưng đã cảm giác được một cây côn ŧᏂịŧ nóng thổi đang chen chúc trong tiểu huyệt của mình, hình như nam nhân không mặc qυầи ɭóŧ, cứ thế dán thẳng vào vải mỏng của nàng khiến nàng gần như có thể cảm nhận hình dáng của thứ đó.
Sau đó cánh tay to lớn lại trượt đến bên hông bắp đùi và mò tới lưng quần của qυầи ɭóŧ và kéo mạnh xuống dưới.
Ân Ngưng cực kỳ xấu hổ, giữ phòng tuyến cuối cùng giãy giụa cặp mông, không để nam nhân được như ý.
Thật ra bàn tay nam nhân rất mạnh, hắn có thể dùng một tay xé rách qυầи ɭóŧ hoặc nâng mông nàng lên rồi cởϊ qυầи lót xuống đều được, nhưng dường như nam nhân này có tật giật mình nên dáng vẻ có hơi bối rối, chỉ biết dùng sức kéo lung tung xuống dưới, cứ mặc mông mềm liên tục cọ sát côn ŧᏂịŧ nam nhân đang để ở khe hở giữa hai chân nàng.
Kéo một hồi lâu thì nam nhân mới cởi được qυầи ɭóŧ, sau đó hắn nóng nảy, có hơi hoảng hốt trực tiếp dán bàn tay vào bụng rồi tiến vào lưng quần, thăm dò thẳng xuống tiểu huyệt, dùng ngón tay mò mẫm tiểu huyệt dưới qυầи ɭóŧ của nàng.
"Ừm..." Ân Ngưng không thể nói chuyện, chỉ biết dùng giọng mũi kháng cự.
Dường như ngón tay của nam nhân không có bất kỳ kỹ xảo nào, đào móc hơn nửa ngày mới moi nút ngọc ở trong tiểu huyệt ra.
Nam nhân nắm nút ngọc ướt nhẹp đó rồi bỏ vào khe rãnh giữa ngực nàng. Sau đó dời đôi tay đang bị kiềm chế trước ngực vòng ra đằng sau, tiếp theo cắm vào thật mạnh. Ân Ngưng mất tự chủ nhào về trước, cả người sắp lao ra khỏi màn kiệu thì được người đằng sau kéo lại, không có rơi ra ngoài.
Có điểu hành động như vậy lại làm mông nàng trống không, nam nhân dùng bàn tay to lớn nhanh chóng cởϊ qυầи lót của nàng xuống bắp chân, tiểu huyệt xinh đẹp và cặp mông nhỏ chớp mắt đã lộ ra ngoài.
Sau đó nam nhân dùng sức kéo mạnh nàng vào phía trong, do quán tính nên Ân Ngưng lại ngồi lên đùi nam tử nọ, mà lúc này côn ŧᏂịŧ không hề che giấu dưới mông đã ngẩng cao đầu.
"Phốc" một tiếng, côn ŧᏂịŧ đã cắm vào tiểu huyệt của nàng. Do trước đó nó đã được Thế Vô Song chơi đùa nên bên trong toàn là dâʍ ŧᏂủy̠ khiến cho nam nhân thuận lợi đến bất ngờ, nhưng do vì ngồi xuống quá đột ngột nên côn ŧᏂịŧ thoáng cái đã xỏ xuyên qua tiểu huyệt và cắm tới hoa tâm của công chúa.
"Ừm..." Ân Ngưng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hừ ra bằng giọng mũi, khóe mắt dâng lên giọt lệ trong suốt, không chịu nổi sự sung sướиɠ trong tiểu huyệt, nàng muốn nâng eo lên nhưng nam nhân lại đè nàng xuống không để Ân Ngưng nhúc nhích.
Công chúa không thể động đậy, nam nhân không có động tác tiến thêm, thế nhưng đáng ghét đó là chiếc kiệu vẫn đang di chuyển.
Cơ thể thiếu nữ vốn nhạy cảm, nếu như cắm không nhúc nhích thì còn có thể chịu đựng một chút, có điều chiếc kiệu xóc nảy hết lần này đến lần khác khiến họ vô thức phận phồng với biên độ rất nhỏ, tiểu huyệt đang kẹp côn ŧᏂịŧ thô to nọ bị ép phải ma sát.