Tháng Ngày Hoan Ca Của Tiểu Công Chúa

Chương 17: Mã mắt nghịch âm đế của nàng (H)

Mặc Như Ngọc luôn tự hỏi tại sao một người có dung mạo như Thế Vô Song lúc đầu không vào Nam Phong quán mà lại trở thành dục nô, quả nhiên là có chút thủ đoạn.

Thế Vô Song nửa cúi xuống và bón cho công chúa bằng miệng của mình.

Dáng người hắn cao gầy, nhưng vì Ân Ngưng ngồi nên phải cúi xuống, tiểu công chúa ngẩng đầu dùng lực mυ'ŧ mạnh, sau đó hơi nhích mông, để nửa ghế cho hắn ngồi xuống, nhưng ghế vô cùng chật hẹp, ngồi thế nào cũng không nổi, vậy nên hắn dang hai chân, ngồi ra đằng sau công chúa, sau đó hơi nâng đùi Ân Ngưng lên, cũng để nàng dang hai chân ra, nửa ngồi trên đùi mình.

Mà tư thế như vậy rất mờ ám, hai nơi tư mật chỉ cách nhau một tầng vải, vì sợ làm nhăn váy nên Thế Vô Song còn tri kỷ giúp nàng kéo làn váy lên, mà động tác này khiến hai đùi trơn trượt của Ân Ngưng đặt lên đùi hắn.

Dục nô không mặc tiết khố, mà hắn vừa rồi mới rời giường, vội vàng đi tới nên trên người chỉ có một chiếc áo ngủ màu đỏ, vừa ngồi xuống liền cố ý vô tình kéo vạt áo để lộ nơi giữa hai chân, thực ra lúc này côn ŧᏂịŧ của hắn đã ra khỏi vạt áo nhưng chẳng qua là bị làn váy của công chúa che đi nên không ai nhìn thấy.

Hành động "vô tình" và "không cẩn thận" này khiến Thế Vô Song "vô tình" để côn ŧᏂịŧ của mình vào tiểu huyệt của Ân Ngưng.

Thế Vô Song cũng biết tiểu công chúa xuất môn phải mặc tiết khố, nhưng cũng cố ý cách một tầng vải mà ma sát nhẹ nhàng với tiểu huyệt, hắn đương nhiên sẽ không cắm vào ở trước mặt nhiều người như vậy, nhưng hắn muốn để cho công chúa thoải mái một chút.

Ma sát ma sát, Thế Vô Song đột nhiên cảm nhận được tiết khố có một lỗ thủng và có một vật chui ra, dùng qυყ đầυ ma sát liền biết đó là âm đế của tiểu công chúa.

Hắn biết bình thường là do Mặc Như Ngọc an bài mọi thứ cho công chúa, hắn từ trước đến nay luôn thận trọng, hôm nay sao lại mặc tiết khố dâʍ đãиɠ như vậy cho công chúa, đây không phải là cố ý khiến người ta phạm tội sao?

Sau đó nam nhân xấu xa cố ý ma sát âm đế, âm đế vừa xoa thuốc có chút dịu đi lại bị Thế Vô Song ma sát tới sưng lên.

Một trận tê dại lan ra khiến hai chân của Ân Ngưng run lên, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt tràn ra, cùng với động tác ma sát của nam nhân, dâʍ ŧᏂủy̠ chậm rãi chảy ra ngoài, khiến tiết khố ướt một mảng lớn.

Có lẽ là do tác dụng của nước thuốc nên mực dù âm đế càng lúc càng sưng nhưng không tới nỗi như trước, Thế Vô Song cảm nhận âm đế không lớn lên thì suy nghĩ lẽ nào mình chưa ma sát tới điểm G của công chúa, nên lại dùng sức đẩy, không ngờ âm đế ngày thường cứng rắn lại cắm vào mã mắt.

Thế Vô Song phấn khích đến mức gần như muốn bắn, nhưng cơ thể đã trải qua dạy dỗ nên lại nhịn suống, sau khi rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi, không ngờ âm đế lại không ở lại mà bị mã mắt kéo căng ra.

"Ưʍ..." Không biết là vì đau đớn hay sảng khoái, Ân Ngưng không nhịn được mà rêи ɾỉ, môi lưỡi bị hắn nuốt vào miệng, chỉ còn tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ bật ra ngoài.

Thế Vô Song lại đẩy vào, qυყ đầυ vặn vài cái cố gắng thoát khỏi âm đế, nhưng âm đế không những không tách ra mà theo động tác của hắn rồi xoay tròn vặn vẹo.

Quá nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến thắt lưng của Ân Ngưng cong lên, nàng cố gắng thoát khỏi xiềng xích của mã mắt.

Dục nô không thể công khai tuyên da^ʍ, trong đại sảnh trừ bỏ vài dục nô thì còn có những nô bộc khác, mặc dù hắn thường xuyên công khai ôm hôn công chúa không chút cố kỵ nhưng đùa bỡn thì cũng chỉ là én lút, nếu là thao thì cũng không thể để bọn nô bộc nhìn thấy, hơn nữa Mạch Như Ngọc còn đang ở đây, hắn luôn là người nghiêm túc nhất.

Thế Vô Song đặt bát và thìa xuống, lòng bàn tay trống rỗng nhanh chóng chặn lại công chúa đang nhịn không được nữa.

Kéo đi kéo lại thêm vài lần, giống như đang trêu đùa âm đế, công chúa không ngừng rêи ɾỉ, trên mặt ửng hồng, Thế Vô Song cố nén du͙© vọиɠ, nhưng mã mắt lại không nhịn được mà chảy ra một chút chất longe, may là chất lỏng này khiến bên trong trơn trượt, làm cho âm đế thoát khỏi mã mắt.

Lúc này tiểu công chúa cũng ngửa đầu ra sau, môi lưỡi tách ra khỏi miệng Thế Vô Song, hít một hơi thật lớn.