Tháng Ngày Hoan Ca Của Tiểu Công Chúa

Chương 16: Dùng môi lưỡi bón nàng mật ong

Hình phạt cuối cùng dành cho cả hai cũng do Mặc Như Ngọc quyết định, không cần thông qua công chúa, Tiểu Thạch bị đưa tới Tịnh Thân phòng, còn Tiểu Cúc bị đưa tới Nam Phong quán.

Lúc Mạch Như Ngọc quay lại phòng ăn, Ân Ngưng vẫn còn tức giận.

Huynh đệ Tần thị ngồi hai bên Ân Ngưng, trên tay mỗi người cầm một cái bát nhỏ chứa đầy mật ong, bọn họ dùng thìa nhỏ đưa mật ong lên miệng công chúa, nhưng nàng vô cùng cứng đầu không chịu mở miệng.

"Công chúa, ngài chỉ cần ăn một chút thôi cũng được, nếu không sẽ đói bụng."

“Không cần, Ngưng Ngưng không vui.” Cô gái lắc đầu không chịu ăn.

Mặc Như Ngọc biết côn ŧᏂịŧ tanh hôi của tên đó đã khiến công chúa ăn không vô, hai dục nô mới tới cũng không biết làm thế nào để dỗ công chúa, lúc hắn đang định đi tới thì một hồng y nam tử vọt từ cửa vào.

Mái tóc đen xõa tung, quần áo cũng không chỉnh tề, hiển nhiên là vừa mới ngủ dậy, còn chưa kịp rửa mặt chải đầu.

Nhưng dù không ăn mặc chỉnh tề, đôi mắt dập dèm ngái ngủ thì sự xuất hiện của Thế Vô Song vẫn khiến tất cả những người có mặt ở đây kinh ngạc.

Vẻ đẹp công tử mĩ mạo vô song, không phải là kiểu nam nhân tuấn mỹ mà là vẻ đẹp phồn thực, không phân nam nữ, tuyệt sắc khuynh thành, khiến công chúa cũng phải hổ thạn, nhưng dù khuôn mặc của Thế Vô Song có hơi nữ tính thì côn ŧᏂịŧ dưới khố cũng không thua kém gì những dục nô khác, côn ŧᏂịŧ của hắn mặc dù không thô to như Mạch Như Ngọc nhưng cũng thẳng tắp cao lớn, nơi qυყ đầυ hơi hếch lên, giống như một cái móc, cấu tạo này khiến côn ŧᏂịŧ của hắn chạm đến những nơi mà người khác không thể chạm tới, khiến công chúa dục tiên dục tử.

Với tài năng và sắc đẹp như vậy, nghiễm nhiên hắn được tiểu công chúa yêu thích.

Ngày thường, Ân Ngưng nhìn thấy Thế Vô Song sẽ vô cùng vui vẻ, nàng sẽ vui vẻ gọi "Song Song, Song Song", nhưng hôm nay nàng vẫn như trước vùi mình vào ghế, hờn dỗi không ngóc đầu lên.

Thế Vô Song hỏi Mặc Như Ngọc nguyên nhân, sau đó đi tới bên người Ân Ngưng: "Công chúa sao lại không ngoan, không chịu ăn sáng như vậy chứ."

"Không ăn, thối lắm."

"Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta không hôi, để ta cho công chúa ăn có được không?"

"Không cần, Song Song cũng không phải là đồng nam."

“Lần đầu tiên của ta là cho công chúa, vậy mà bây giờ công chúa lại ghét bỏ ta không phải là đồng nam.” Thế Vô Song khẽ cắn môi dưới, lông mày nhíu lại, dáng vẻ vô cùng ấm ức.

"Nhưng...nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Song Song không ngọt..." Rõ ràng là muốn tức giận, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Thế Vô Song, Ân Ngưng lại không thể tức giận nổi, còn nhịn không được mà đưa tay sờ lên hai má của hắn.

"Mật ông ngọt, công chúa ăn mật ong có được không?"

Nhận lấy chiếc bát sứ từ tay Tần Phi Nhật, Thế Vô Song đưa chiếc thìa nhỏ đến bên môi công chúa, Ân Ngưng rất muốn ăn, nhưng lại cảm thấy mất mặt nên cái miệng nhỏ nhắn mím chặt.

Tay cầm chiếc thìa nhỏ của nam nhân không hiểu sao lại run lên, đổ hết mật ông trong chán lên ngực Ân Ngưng, Thế Vô Song a một tiếng, sau đó cúi đầu liếʍ lên ngực của tiểu công chúa.

Y phục của Ân Ngưng vốn đã thấp, lộ ra hơn nửa bầu vυ' ở bên ngoài, cái lưỡi cứ liếʍ qua liếʍ lại, ngậm lấy núʍ ѵú, nuốt mật ong vào trong miệng, thậm chí còn dùng đầu lưỡi đẩy y phục xuống, liếʍ xuống phía dưới.

Mọi người đều nhìn ra Thế Vô Song đang lợi dụng cơ hội để làm bậy, tuy dục nô là để hầu hạ công chúa nhưng cũng không thể làm chuyện này trước mặt mọi người.

Mặc Như Ngọc vừa muốn lên tiếng thì môi lưỡi của Thế Vô Song rời khỏi ngực công chúa, lưỡi còn liếʍ quanh miệng, một câu hai nghĩa nói: "Ăn ngon thật."

Trong khi nam nhân nói, hắn lại dùng thìa lấy thêm một chút mật ong, thay vì bón Ân Ngưng, hắn lại cho vào miệng mình.

Ân Ngưng nhìn Thế Vô Song ăn một cách ngon lành như vậy thì không nhịn được hô lên, "Đó là của Ngưng Ngưng, sao chàng có thể ăn vụng chứ."

"Công chúa không phải là không muốn ăn sao?"

"Ai nói Ngưng Ngưng không muốn ăn mật ong."

“Vậy ta bón cho công chúa ăn.” Thế Vô Song nói là bón nhưng lại đặt miệng lên đôi môi nhỏ của Ân Ngưng, vừa rồi hắn vẫn chưa nuốt mật ong xuống là ngậm trong miệng, dùng miệng tan chảy, hắn dùng đầu lưỡi khuấy động, mật ong chảy vào miệng của công chúa.

Lưỡi của nam nhân không ngừng khuấy đảo trong miệng nàng, truyền mật ông sang miệng nàng, lúc nàng nuốt xuống, hắn mới miễn cưỡng rời đi.

"Công chúa, ăn ngon không?"

Ân Ngưng đỏ mặt xấu hổ, nhưng nàng không nói gì, chỉ cong môi lên, hướng đến miệng hắn đòi tiếp.

Thế Vô Song lặp lại cách vừa rồi, nuốt một ngụm lớn mật ong, dùng lưỡi làm tan chảy mật ong thành nước mật ong rồi đưa vào miệng công chúa.