Đó không phải là Vô Song công tử sao? Hắn ta biết Vô Song công tử là người hầu của công chúa, hắn sẽ cứu công chúa sao, mình có cần đi lên nữa không, dù sao hắn ta thấy nàng đang yếu đi.
"Song Song, ngươi thả ta ra, ở bên ngoài thế này ngại lắm..."
Nhưng mà Vô Song công tử lại không cởi dây trói cho công chúa, mà lại cởϊ áσ choàng ra, lộ ra đại côn ŧᏂịŧ, bắt đầu đâm vào trong tiểu huyệt nhỏ của công chúa.
Côn ŧᏂịŧ của Vô Song công tử rất lớn, so với hắn ta còn lớn hơn nhiều, mà cái lỗ kia của công chúa lại rất nhỏ, làm sao có thể nhét vào được.
"Công chúa sợ cái gì chứ, phong cảnh bên ngoài đẹp như vậy, nơi này cũng không có người."
"Nhưng mà...nhưng mà...a..."
Quả nhiên công chúa đau đến kêu lên, nhưng âm thanh đấy nghe có hơi là lạ. Chẳng hiểu tại sao tiểu côn ŧᏂịŧ phía dưới hắn ta cũng dựng lên, căng trướng, giống như mọi buổi tối vậy.
Chờ hắn ta hoàn hồn, đại côn ŧᏂịŧ kia đã nhét vào trong hơn phân nửa, tiểu huyệt vốn rất nhỏ, lại bị đại côn ŧᏂịŧ cắm vào nơi sâu nhất, múi thịt béo mập cũng biến thành một lớp mỏng, công chúa nhất định là rất đau.
Đại khái là phát hiện công chúa đau như vậy, Vô Song công tử cũng không đành lòng, lại đem đại côn ŧᏂịŧ rút ra, nhưng mắt mới thấy côn ŧᏂịŧ rút ra được một chút, đại côn ŧᏂịŧ lại hung hăng nhét vào, khiến công chúa rên lên một tiếng, tiểu huyệt cũng run lên một cái.
Sau đó lại làm như vậy, cơ hồ tưởng sắp rút ra, nhưng lại lập tức cắm vào, cứ như vậy mà trở lại, giống như đang đảo thuốc vậy.
"Song Song, không muốn...như vậy quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ...không chịu được...a..." Công chúa lại ưm ưm a a rên lên, tựa hồ hướng về phía nam nhân cầu xin.
Hắn ta biết nhất định công chúa rất khó chịu, mặc dù không chảy máu, nhưng lại có nước trong suốt như thủy tinh thỉnh thoảng lại tràn ra từ kẽ hở, phát ra tiếng đập lớn. Vậy có lẽ nó tương tự với nước mắt nhỉ, nhất định là rất đau nên mới có thể chảy ra.
Mặc dù vóc dáng của hắn ta thon nhỏ, không đánh lại nam nhân kia, nhưng cũng không thể để công chúa bị khi dễ như vậy, nhưng chẳng hiểu sao hắn ta không bước đi nổi, hắn ta sợ vọt tới, chặn lại kẻ ác thì sẽ không còn được nghe công chúa rên như vậy một lần nào nữa.
Rốt cuộc Vô Song công tử cũng không cắm rút nữa, rõ ràng công chúa bị đại côn ŧᏂịŧ đâm vào phải rất đau đớn, nước mắt cũng đã rơi ra rồi, nhưng lúc hắn không động nữa, lại nhỏ giọng thì thầm: "Song Song, sao ngươi lại dừng lại...động một cái đi mà, Ngưng Ngưng muốn..."
"Ngưng Ngưng thật dâʍ đãиɠ, nhưng Song Song thích." Vô Song công tử cúi người xuống, hôn lên môi công chúa một cái, sau đó đại côn ŧᏂịŧ lại tiếp tục động.
Công chúa rên càng ngày càng lớn, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng rên: "Thật là giỏi...thật thoải mái..."
Tiểu côn ŧᏂịŧ dưới hạ thân đau muốn nổ tung, trong nháy mắt, bỗng nhiên hắn ta biết hai người đang làm gì, cha mẹ hắn ta cũng từ làm chuyện này, gọi là thao cái gì đó.
Khi đó hắn ta mới hiểu ra, biết phải đem côn ŧᏂịŧ đút vào trong tiểu huyệt, giống như đảo thuốc vậy, đυ.ng cũng sẽ không đau đớn, mà còn thấy thoải mái, giống như bị cái miệng xinh xắn của công chúa ngậm lấy vậy, không, không phải, là thoải mái hơn thế.
Hắn ta không dám nhìn nữa, hắn ta biết hắn ta muốn tìm một cái tiểu huyệt để đâm đâm. Như Hàm Xuân cung trừ công chúa ra, tất cả đều là đàn ông, ngay cả một cung nữ cũng không có. Phải làm thế nào đây?
Thời điểm tắm vào buổi tối, côn ŧᏂịŧ của hắn ta vẫn sưng như cũ. Vốn là cùng mấy tinh nô tắm, nhưng bọn họ sớm đã tắm xong rồi trở về phòng ngủ. Chỉ còn mỗi mình hắn ta và Tiểu Cúc, xà phòng thơm Tiểu Cúc để bên người bỗng nhiên rớt, lúc hắn cúi người xuống nhặt, cái mông chĩa thẳng về phía mình.
Hắn ta có chút chán ghét muốn quay đầu, nhưng chợt phát hiện cái lỗ tròn mịn màng sâu vào trong trên mông, xung quanh là những nếp gấp mềm mại đỏ ửng, giống như một bông cúc nhỏ xinh xắn, mặc dù không giống với hoa của công chúa, nhưng ở dưới ánh trăng lại có chút quyến rũ.
Hắn ta không thích nam nhân, nhưng hắn biết nếu không nhét vào tiểu huyệt thì côn ŧᏂịŧ của hắn chắc sẽ nổ tung mất. Tiểu Cúc cũng không biết hắn phải làm gì, chẳng qua là cảm thấy có chút đau, nhưng là đau ở phía sau, nhưng cũng giống như công chúa rên lên rất dễ nghe. Sau đó côn ŧᏂịŧ của hắn lại bắn tinh một lần.
Vì vậy mà hôm nay tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tiểu Cúc lại ít đi rất nhiều.
Tiểu Thách nhớ rõ hắn đem côn ŧᏂịŧ kì cọ mấy lần, dùng nước thuốc ngâm một hồi nữa, đảm bảo không còn chút vị nào, làm sao vẫn vị công chúa và Mạch công tử phát hiện.