Buổi sáng ngày mai anh có một phiên tòa thẩm vấn, buổi chiều Hứa Từ trở lại viện kiểm sát kiểm tra tài liệu, lúc thắt cà vạt đi ra ngoài mới phát hiện không thấy huy hiệu đâu.
Hứa Từ không nhớ được mình đã đánh mất nó ở đâu.
Ngày hôm qua anh đi ra ngoài thăm viếng, khi chuẩn bị trở về thì gặp được Nhạc Thính Phong, đồ đệ của Trương Trọng Huân. Nhận được báo án nói ở phố Trường Phong có án mạng, kẻ sát nhân vừa bỏ chạy, tình cờ gần nơi anh đến thăm viếng nên đi theo để hỗ trợ bắt người.
Tới từng nhà dân quần chúng dân cư, các góc đường phố Trường Phong, đi tới đi lui trên đường, có thể đã đánh rơi ở đâu đó rồi.
Hứa Từ không đi tìm, trực tiếp gọi điện cho Tiểu Phan kêu cậu ấy lấy cho anh một cái mới.
Người hôm nay cùng anh ra tòa là trợ lý mới, có chút khẩn trương, nhìn thấy Hứa Từ lại càng khẩn trương hơn.
Anh là kiểm sát trưởng trẻ tuổi nhất thành phố Du, mới 27 tuổi, nghe nói chỉ mất 6 năm học liên tiếp cử nhân thạc sĩ tiến sĩ, một đường đánh quan trảm tướng, sau khi tốt nghiệp trực tiếp nhận chức.
Người lớn lên vừa đẹp trai lại trẻ tuổi, có năng lực vượt trội, nhưng bởi vì diện mạo cùng tính cách đều quá lãnh đạm, phạm nhân cùng đồng nghiệp đều rất sợ anh.
Sau khi kết thúc, Tiêu Tiêu thu tài liệu, thấp giọng phàn nàn với đồng nghiệp, “Em cho rằng bình thường kiểm sát trưởng Hứa đã đủ dọa người, không ngờ sau khi ra tòa cảm giác áp bách còn mạnh hơn, chân em mềm cả ra.”
“Là bị dọa cho mềm hay vì đẹp trai đến mềm?” Đồng nghiệp không có ý tốt mà cười trêu chọc.
“Đương nhiên là bị dọa cho mềm! Em nhìn thấy anh ấy là bị dọa sợ gần chết, làm gì còn có thể chú ý anh ấy đẹp trai hay không, nhưng sao hôm nay quần chúng tới dự phiên tòa này lại nhiều như vậy? Em thấy còn không đủ chỗ ngồi ấy.”
Mỗi năm đều có những phiên tòa công khai, quần chúng sẽ đến xem, nhưng phiên tòa của Hứa Từ lúc nào cũng đông nhất.
“Phiên tòa của kiểm sát trưởng Hứa có lúc nào mà không đông?” Đồng nghiệp nói, “Ý của Túy Ông không phải ở rượu, hơn nửa số người đều không phải vì nghe tòa án thẩm vấn mà đến đâu. Người ta còn đồn rằng trước đây có một đôi tình nhân đến đây dự thính, sau khi trở về liền chia tay, nói là tam quan hai người không hợp, sau mới biết được cô gái kia chính là coi trọng kiểm sát trưởng Hứa của chúng ta.”
Tiêu Tiêu á khẩu, tấm tắc lắc đầu, “Kiểm sát trưởng Hứa thật đúng là nam nhan họa thủy mà.”
“Cô có muốn bắt lấy anh ấy không? Nghe nói kiểm sát trưởng Hứa còn độc thân, nhiều năm trước ở trường học cũng không nghe nói anh ấy có bạn gái, nói không chừng vẫn còn là xử nam đấy.” Đồng nghiệp nhìn cô ấy nói chuyện phiếm, “Đến lúc đó đổi một loại phương thức chân mềm khác.”
“Chị Trình!” Cô ấy hờn dỗi.
“Được được, chị không đùa nữa.”
Tiêu Tiêu là sinh viên mới tốt nghiệp, da mặt mỏng, so ra kém với người phụ nữ đã kết hôn là chị Trình.
“Trình Dư Hoan.”
“Chị không nói chuyện với em nữa.” Hứa Từ đột nhiên gọi cô ấy, Trình Dư Hoan vội vã mà thu dọn đồ đạc, “Tử thần đang triệu hồi chị rồi.”
Trình Dư Hoan lo lắng đề phòng, nhưng thực tế Hứa Từ không nghe thấy các cô đang nói cái gì, chỉ nói vài câu liền rời đi.
Sau khi ra ngoài anh nhận được điện thoại của mẹ Hứa, không ngoại lệ vẫn là tiếp tục sắp xếp cho anh đi xem mắt.
“Con chưa nghe nói qua đàn ông 27 tuổi đã sốt ruột kết hôn.”
“Bây giờ con không vội, chờ đến lúc con 47, 57, 77 mới sốt ruột sao?” Mẹ Hứa nói, “Lần này là do bà ngoại con giới thiệu, người rất tốt, là tiểu thư khuê các dòng dõi thư hương, hiện tại mở tiệm sách, cũng ở thành phố Du, lớn hơn con ba tuổi, sẽ chăm sóc tốt cho con. Có rảnh thì đi gặp một chút.
Hứa Từ nói không tảnh, mẹ Hứa rất sốt ruột, bà không dự đoán được bà ngoại ra tay mà anh cũng có thể không nể mặt mũi như vậy.
Khi anh mang theo tài liệu trở lại viện kiểm sát, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo, Tiểu Phan hỏi Trình Dư Hoan đang đi theo phía sau, “Hôm nay ở tòa thẩm vấn không thuận lợi sao?”
“Không có, rất thuận lợi, làm sao vậy?”
“À, chỉ là tôi thấy sắc mặt anh ấy không tốt lắm.” Tiểu Phan khoa tay múa chân nói, “Cô biết đó, cái cảm giác mùa đông đến, mùa xuân vẫn như cũ ở rất xa.”
Trình Dư Hoan hỏi lại, “...Kiểm sát trưởng Hứa có mùa xuân sao?” Lại nghiêm túc tự trả lời, “No, anh ấy vẫn luôn là mùa đông.”
Tiểu Phan tự ngẫm lại cũng thấy đúng thật, trong lòng tức khắc thoải mái hẳn.
Hứa Từ vừa về đến văn phòng thì Tiểu Phan liền tới gõ cửa.
“Kiểm sát trưởng Hứa, vừa rồi có người đến tìm, nói anh làm rơi đồ.”
“Thứ gì?”
“Huy hiệu.”
Tiểu Phan lấy ra đồ vật người phụ nữ vừa rồi giao cho cậu, “Cô ấy nói là buổi tối hôm qua anh làm rơi ở chỗ cô ấy. Nhưng mà kiểm sát trưởng Hứa, cái huy hiệu này là đính trên áo, làm sao lại dễ dàng rơi như vậy được?”
Cái huy hiệu còn rất mới, hoàn hảo không có tổn hao gì, trên áo anh cũng không có dấu vết bị phá hư, là có người nhân lúc anh lơ đãng gỡ trên ngực anh xuống.
Hứa Từ nhíu mày, “Cô ấy đâu?”
“...A?” Tiểu Phan chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Hình như vừa mới đi rồi ---- a, kiểm sát trưởng Hứa!”
Hứa Từ bỗng nhiên đứng dậy đuổi theo, chạy thật nhanh, người trên hành lang nhìn thấy anh đều tự giác nhường đường.
Đã là sáu giờ chiều, ánh nắng chiếu xuống tuyệt đẹp, cam đào đỏ rực xen lẫn tông tím hòa vào như một giấc mộng say.
Sau khi Tống Lê gửi huy hiệu liền trở về, trời đã sang thu, cô còn mặc quần ống loe cạp cao, khoác bên ngoài áo khoác tây trang ngắn, lộ ra một đoạn eo thon nhỏ tinh tế.
Trong miệng nhai kẹo cao su, tâm trạng vui vẻ còn chào hỏi bà cố nội đi qua, ngồi xổm xuống ôm con chó corgi bà dắt.
“Bà ơi, con chó này bà nuôi khéo quá.” Tống Lê cong môi đỏ cười, “Cháu nhìn thấy liền thích.”
Cô hoàn toàn không chú ý tới có một người đàn ông đang từ trong viện kiểm sát đi ra đuổi theo phía sau cô.
Cây ngô đồng ven đường rơi xuống từng tảng lớn lá cây, cô ôm xong con chó thì liền lên xe, chiếc Harley tiếng rất vang, nhất kỵ tuyệt trần.
Hứa Từ thở hồng hộc chạy đến, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô, “Tống Lê---“
Cô không nghe thấy.
Giống như buổi sáng hôm đó cô rời đi.
Anh không có tiêu sái như vây, đã hứa sẽ không đuổi theo nhưng vẫn chạy theo cả chục ki lô mét, từng tiếng gọi tên cô.
Nhưng âm thanh không thể xuyên qua những đám mây dày, cũng không thể đi đến Mát-xcơ-va.
....
Hứa Từ sau khi trở về liền thay đổi chủ ý, chủ động gọi điện cho mẹ Hứa, muốn phương thức liên hệ của đối phương.
Sau đó lại liên hệ Nhạc Thính Phong, “Giúp tôi tra một chút, chủ tiệm của Vũ Thư Phòng là ai?”
Mưa ở thành phố Du đã ngừng, nhưng phía trên thành thị mây lại dày đặc, anh lại như cá bị đè ép dưới đáy biển sâu.
Khao khát chạm vào, lại lặn xuống đáy biển hết lần này đến lần khác mơ về hư vô.
Chưa đầy mười phút, Nhạc Thính Phong đã gửi thông tin Vũ Thư Phòng đến.
Cửa hàng trưởng hiện tại là Trần Vũ Phồn, ba mươi tuổi, là người thành phố Du, nhưng chủ nhân sau lưng của cửa hàng này lại đến từ thành phố S, họ Tống, tin tức còn lại không nằm trong phạm vi chức quyền của anh ta.
Lúc Trần Vũ Phồn nhận được điện thoại đã là tám giờ tối, Hứa Từ đang lái xe, tình hình giao thông không được tốt, con đường tắc nghẽn như cá chết đầy bụng.
“Alo, xin chào.”
“Tôi là Hứa Từ.”
Anh đeo tai nghe bluetooth, gương mặt phản chiếu qua cửa kính xe, hiện lên đường nét lạnh lùng sắc bén, “Tôi tìm Tống Lê, bảo cô ấy nghe điện thoại.”
“Ngại quá, tôi không quen ai là Tống Lê.”
“Bảy giờ ba mươi bảy phút tối ngày tám tháng mười, cô ấy đã ở trong phòng khách của cô.” Giọng anh ngắn ngọn mà mạnh mẽ, “Có cần tôi nói rõ ràng hơn không?”
Bên kia im lặng thật lâu.
Trần Vũ Phồn quay đầu lại, nhìn thoáng qua người phụ nữ đang ngồi trên sô pha ăn anh đào.
Cô vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc váy ngủ rất ngắn, chỉ che đến đùi.
Tống Lê cười tủm tỉm nhìn cô ấy, “Làm sao vậy?”
“Hứa Từ.” Trần Vũ Phồn đưa cho cô, “Nghe không?”
Nghe chứ.
Vì sao không nghe.
Đuôi mắt Tống Lê tràn đầy ý cười, đem điện thoại để ben tai. “Alo, anh khỏe không, Hứa Từ?”
Cô nghe được tiếng gió rất lớn ở bên trong điện thoại.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh hòa với giọng nói của cô truyền vào trong tai anh.
Bàn tay nắm vô lăng của Hứa Từ không khống chế được mà ngắm chặt.