Giọng cô không thay đổi nhiều.
Trong chín năm qua, anh chỉ có thể ở trong mơ nghe thấy cô gọi mình như vậy, mỗi một tiếng đều không rõ ràng.
Hiện tại quá mức rõ ràng ngược lại lại làm anh có ảo giác không chân thật.
Đêm đó... không phải là mơ.
Chờ đến khi mặt bị gió thổi đến căng chặt, thần trí thanh tỉnh, anh mới đóng cửa sổ xe lại, “Trở về khi nào?”
“Mấy ngày hôm trước.”
“Sao không nói cho anh biết?”
“Em bận.” Tống Lê cười, “Đúng rồi, nghe nói anh đã trở thành kiểm sát trưởng. Hứa Từ, chúc mừng anh, làm kiểm sát trưởng có phải rất bận hay không? Chờ khi nào rảnh em mời anh đi ăn cơm.”
“Anh hiện tại đang rảnh.”
Anh dừng xe bên ngoài tiệm sách, đêm nay trời không mưa, màn đêm như nước.
Hứa Từ ngước mắt lên, dường như muốn nhìn xuyên qua bức tường lầu ba, “Em xuống dưới đi.”
Trước kia đều là Tống Lê đuổi theo phía sau, còn anh thì đi đằng trước, chưa bao giờ để Hứa Từ chờ cô, nhưng lần này cô để anh đợi mình tận mười phút.
Trần Vũ Phồn nhìn cô mang giày ra cửa, thình lình hỏi: “Không phải nói muốn lạnh nhạt anh ta một thời gian sao?”
Cô ấy còn tưởng rằng cô có thể kiên nhẫn lắm chứ, kết quả lại không đến một ngày.
Tống Lê đi giày vào, dựa lưng vào cửa, mỉm cười, “Mười phút có được tính không?”
Cô để anh đợi mười phút, nhưng quần áo lại không thay, đêm thu lạnh lẽo, Tống Lê chỉ mặc áo sơ mi mỏng bên ngoài váy ngủ, phía dưới trơn bóng.
Nếu có thể nói, Hứa Từ thậm chí còn nghi ngờ rằng cô còn không thèm đi giày.
Dưới chân chỉ có một đôi dép xỏ ngón, ngón chân trắng nõn bóng loáng lộ ra bên ngoài, Hứa Từ nháy mắt nhíu mày lại.
Anh nói, “Lại đây.”
Tống Lê không nhúc nhích, “Sao anh không tới đây.”
Anh cứng đờ không nói lời nào, đứng ở đó như một cái cây, cao gầy, ngay ngắn, chịu đựng gió đêm mùa thu thổi qua, cứng cỏi mà trầm mặc.
Hứa Từ từ trước đến nay không phải loại hình chủ động, trừ bỏ chính thức thổ lộ ở bên nhau ra thì nắm tay hôn môi, thậm chí làʍ t̠ìиɦ đều do cô chủ động.
Tống Lê không tin người kiêu ngạo thanh cao như anh sẽ chủ động đi ra một bước này.
Nhưng cô đã đoán sai.
Hứa Từ cởϊ áσ khoác trên người ra, duỗi cánh tay dài đem cô khóa lại trong lòng ngực, không chờ cô phản ứng lại thì người đã bị bế bay lên, nhét vào bên trong xe.
Anh chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên, Tống Lê hỏi anh đi đâu.
Vấn đề này làm anh không biết trả lời như thế nào, anh chỉ không muốn cô đứng trong gió lạnh như vậy.
“Làm sao anh biết em ở chỗ này?”
“Hôm qua chúng ta đã gặp nhau.”
Cô hơi kinh ngạc, “Anh thấy được sao?”
Không có ác ý gì, chỉ là kỳ lạ bệnh quáng gà của anh đã được trị hết sao? Cô nhớ rõ tính bẩm sinh không dễ trị như vậy.
“Không có.” Anh trầm giọng giải thích, “Anh nhớ rõ mùi hương của em.”
Cô đột nhiên sững người, quay đầu nhìn anh.
Người đàn ông chuyên chú lái xe, mắt nhìn thẳng, cảm xúc ở đáy mắt lại mãnh liệt đến đuôi mắt đều giấu không được.
Đúng, là mùi hương của cô.
Chuyện mềm mại nhất trước đây Hứa Từ từng làm là ôm cô từ phía sau trên đường tan học về nhà.
Làm bài mệt mỏi muốn ôm, ngủ không ngon muốn ôm, ghen tị muốn ôm, khi ôm còn muốn cọ cọ cổ, giống như chứng đói khát làn da cô.
Sau đó Hứa Từ mới nói, “Trên người cậu thật thơm.”
Đó là mùi hương rất kỳ lạ, cô không xịt nước hoa, cũng rất ít dùng sữa tắm hay xà phòng có mùi thơm nồng, những người khác đều không ngửi thấy, chỉ có Hứa Từ mới biết mùi hương này quyến rũ đến nhường nào.
“Chỉ là mùi hương sao...” Cô lẩm bẩm.
Trong trường hợp không thể nhìn thấy, nhiều năm đã trôi qua, dung mạo và giọng nói của người trong trí nhớ đã bị mơ hồ, chỉ hôn và chạm vào chưa chắc anh đã có thể chắc chắn người kia chính là cô.
Huống chi là mùi hương rất mơ hồ như vậy
Trước kia khi ở Moscow, khi ngửi thấy mùi gỗ thông trong đám đông cô cũng theo thói quen quay lại nhìn xung quanh.
“Còn có cách bài trí.”
Một giây đầu tiên anh bước vào phòng khách trước khi cúp điện đã nhìn thấy, Trần Vũ Phồn rất nghệ thuật, phong cách trang trí trong tiệm sách rất tình cảm, sẽ không chia phòng khách thành phong cách nhiệt đới không gò bó như vậy, còn đặt cả bồn tắm trong phòng khách.
“Hơn nữa,” Anh bổ sung, “Em hy vọng anh biết em đã trở lại.”
Chờ đến khi đèn đỏ, Hứa Từ quay đầu nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh khiến cô không thể cưỡng lại được.
Số của Trần Vũ Phồn là do cô lưu lại, một tháng trước cô đã trở lại, thậm chí còn thăm dò quy luật sinh hoạt của anh.
Anh mới từ viện kiểm sát lại đây, còn chưa ăn cơm, cô lại mặc váy ngủ không thích hợp chạy lung tung, Hứa Từ dứt khoát đưa người về nhà.
Đêm càng tối càng lạnh, sau khi ủ ấm trong xe, Tống Lê không muốn ra ngoài hứng gió nữa. Khi về đến nhà đóng cửa mở cửa, cô còn không muốn rời khỏi vòng tay anh.
Hứa Từ cũng không cam lòng buông ra, “Béo hơn rồi.”
Khi cô đến Moscow học diễn xuất, Tống Lê nói nửa đùa nửa thật, “Em đi giảm béo nhé.”
“Như thế này vừa vặn tốt.”
Lúc cô đi, cân nặng mới có ba lăm bốn mươi kí, gầy đến da bọc xương, mỗi lần ôm cô đều cộm đau chính mình.
Trong tủ lạnh còn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, Tống Lê nhìn anh rửa rau thái rau một cách thuần thục.
Trước kia kỹ năng nấu nướng của Hứa Từ không tốt, trứng gà còn không biết chiên, là khi vào đại học khổ luyện trong một tháng mới được như vậy.
Khoảng thời gian đó cô thứ gì cũng ăn không vô, Hứa Từ đang học ở đại học A, trong khi những người khác hưởng thụ cuộc sống đại học, chỉ có mình anh vì cô mà học nấu ăn, thay đổi đa dạng các món, mang theo cơm hộp đến đại học Z tìm cô.
Có khi là cơm hộp tiện lợi kiểu nhật, có khi là cơm nhà kiểu Trung, về sau hầu như cơm mỗi quốc gia anh đều làm qua. Chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cân đối, còn có cả trái cây và nước ép hoa quả.
Anh rất thông mình, nên học cái gì cũng nhanh, nhưng rất nhiều lần khi đi đưa cơm cho cô, Tống Lê vẫn nhìn thấy được mu bàn tay anh anh bị bỏng phồng rộp.
Anh không để cô chờ lâu lắm, rất nhanh đã làm xong cơm.
Mùi hương quen thuộc kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu mũi, Tống Lê nghĩ đến hình ảnh trước kia khi cô nhéo chiếc đũa, cười với Hừa Từ “Em ăn đây”, còn lúc này, cô chỉ cảm thấy đôi đũa trúc trước mắt như nặng ngàn cân.
“Không hợp khẩu vị à?”
Tống Lê muốn nói cô không đói lắm, nhưng nhìn thấy trong ánh mắt lơ đãng của anh biểu lộ sự quan tâm, cô lại đem lời nói nuốt trở vào, ăn một chén cơm.
Sau khi ăn xong, Hứa Từ thu dọn chén đũa, những việc này anh chưa bao giờ để cô làm, Tống Lê cảm thấy hơi khát liền đi đến tủ lạnh lấy đồ uống.
Hứa Từ mới vừa lau khô tay, liếc mắt một cái nhìn thấy Tống Lê đang mở chai rượu, còn chưa kịp nói gì thì lại nhận được điện thoại của viện kiểm sát.
Công việc vụn vặt không thể một chốc một lát nói xong, khi anh từ ban công trở lại thì đã thấy cô uống hết nửa chai.
Rượu nho do đồng nghiệp nấu có độ cồn không cao, mùi thơm của rượu quyện với hương thơm của cơ thể của cô, khiến anh ngửi thấy hơi say.
Anh bước tới, nhặt chiếc áo khoác dưới sàn lên che lại chân cho cô.
“Uống xong chưa? Lát nữa anh đưa em về.”
“Gấp như vậy sao? Anh có bạn gái rồi à?” Cô cố ý hỏi.
Nếu anh có bạn gái thì không có khả năng công khai đưa cô về nhà như vậy.
Trong nhà chỉ có dép lê cho nam, cô đi đôi dép của anh không vừa chân nên dứt khoát đi chân trần trên thảm. Trong nhà có bật điều hòa, Hứa Từ cũng không quản cô.
Hứa Từ hỏi, “Em hy vọng anh có bạn gái sao?”
Tống Lê mím môi không trả lời.
Trong mười phút trước khi ra ngoài cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Trong chín năm, việc Tống Lê lo lắng khi cô quay lại không phải là anh có còn nhớ mình hay không mà là cô có còn nhận ra được anh hay không.
Cuộc sống tha hương ở nước ngoài quả thật rất dày vò.
Lúc đó bác sĩ tâm lý không khuyên cô học diễn xuất, nhưng khi cô vô cùng nhớ Hứa Từ thì cô lại nhìn thấy được tấm poster “Yepgeny Onegin” trong rạp hát.
Thật ra vở opera này không có gì đặc biệt đối với cô, chỉ là ánh mắt nam diễn viên này hơi giống với Hứa Từ, cô liền xem nó đến 34 lần. Sau đó đăng ký học diễn xuất, gia nhập đoàn kịch nổi tiếng nhất địa phương sau khi tốt nghiệp.
Diễn kịch không giống như phim, lịch chiếu có hạn, tài nguyên không truyền ra ngoài, cô đã năn nỉ rất lâu mới có được video ghi hình.
Mỗi lần xem video, cô đều cảm thấy người này không giống Hứa Từ lắm, về sau ném vào góc, đêm khuya tỉnh dậy thì lấy ra xem, lặp đi lặp lại.
Ngay cả khi nó chỉ giống anh một chút, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Ký ức mà cô liều mạng lưu giữ khi ở Moscow, khi trở về, chỉ nhìn thấy anh lần đầu tiên, liền dễ dàng xâm chiếm tâm trí cô.
Quá khứ bị ném vào góc tường nhưng vẫn tươi sáng và sống động dường như đang tái hiện ngày hôm qua.
“Không hy vọng.” Cuối cùng cô cũng ngước mắt lên nhìn anh, “Em không hy vọng anh có.”