Cho dù bầu không khí kiều diễm ái muội thì Tống Lê cũng sẽ không lôi kéo anh lăn giường lúc này.
Anh bị quáng gà nên chắc không nhận ra cô đâu, Tống Lê sợ với tính tình kia của anh thì cô còn chưa bắt đầu sướиɠ đã chết trên giường trước rồi.
Sau khi Nhạc Thính Phong đưa người đi, cô từ trong màn bước ra, cởi khăn tắm ngâm mình trong bồn tắm.
Nước đã lạnh, nhưng cô không sợ lạnh.
“Vừa rồi người đó vào được sao?”
Trên làn da trắng như tuyết của cô có rất nhiều vết đỏ, tất cả đều là do Hứa Từ véo ra.
Anh vẫn xuống tay nặng như trước đây, mặc kệ là muốn cô hay đẩy cô ra, chỉ cần đôi tay kia chạm vào làn da cô thì sẽ không bao giờ biết hai chữ “dịu dàng” viết như thế nào.
Tống Lê gật đầu, “Ừ.”
“Là cảnh sát à?” Trần Vũ Phồn nhìn cửa sổ có dấu vết bị mở ra, “Anh ta đi vào từ nơi này sao?”
Đây là lầu ba đó, người đàn ông kia nhìn qua thể lực và thân thủ cũng không tệ lắm, bên dưới bề ngoài lạnh lùng hóa ra là một con sói.
“Không phải cảnh sát.”
Trong bóng đêm cô có thể nhìn thấy anh rõ ràng, thậm chí còn nhìn thấy ánh mắt mãnh liệt khi động tình của anh.
Tống Lê giơ huy hiệu kim sắc trong tay lên, “Là kiểm sát trưởng.”
----
Tống Lê gặp Hứa Từ năm cô 14 tuổi.
Khi đó cô còn không biết Hứa Từ tên là Hứa Từ.
Trong ngõ nhỏ tối tăm, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng với quần dài màu xám, chắc là vừa tan học lớp bổ túc đi ngang qua, trên vai còn đeo cặp sách.
Nhưng bất ngờ mà hài hòa chính là anh còn ôm một con mèo trắng.
Đối mặt với người đột nhiên xông vào ngõ nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng của anh nhìn về phía cô không được thân thiện lắm.
Tống Lê khi đó vừa chạy ra khỏi nhà dượng, cô không nhìn vào gương nên không biết bản thân có bao nhiêu chật vật, nhưng có thể chắc chắn là hình tượng không tốt đẹp gì.
Nếu không, anh sẽ không ngồi xổm xuống thoa thuốc vào chân cô một cách ân cần giống như đối với con mèo hoang trong lòng ngực anh.
Từ đó về sau mỗi buổi tối cô gặp anh, chân cô đều có vết thương, nhưng cô chưa bao giờ đi giày.
Chạy mấy ki lô mét, lòng bàn chân mềm mại đều bị cọ xát đến nổi bọng nước, lại bị vỡ ra, dính đầy đá vụn và máu lẫn vào nhau.
Một đôi chân vốn dĩ rất đẹp nay bị cọ xát đến máu thịt mơ hồ.
Thuốc men trong chiếc túi đeo trên vai cũng càng ngày càng đầy đủ, thật ra ban đầu trong túi của anh chỉ có sách giáo khoa, giăm bông cho mèo ăn và tăm bông, cồn đỏ.
“Lần sau cậu không thể mang giày rồi mới chạy ra ngoài sao?”
Hứa Từ giúp cô băng bó chân, cau mày không vui nói.
Cô đã từng nói tên của cô cho anh, nhưng anh cảm thấy cái tên hồ ly tinh này không đứng đắn.
Khi đó cha mẹ cô đang trong quá trình kiện tụng ly hôn, cô ở nhà dì, dượng cô thường xuyên quấy rối cô khi dì cô trực ca đêm, gõ của phòng cô, sờ chân cô, nói những lời hạ lưu tục tĩu.
Hàng xóm và dượng đều nói cô là hồ ly tinh.
Tống Lê không thể nói những điều đó, “Chân tớ đẹp như vậy, đi giày thì người khác làm sao thấy được?”
Hứa Từ banh mặt nhìn cô.
Tống Lê biết anh tức giận, nghĩ thầm buổi tối ngày mai nếu lại nói như vậy thì chắc anh sẽ không đến đây nữa, nhưng không nghĩ tới, mười giờ tối ngày hôm sau anh lại cầm thêm càng nhiều thuốc tới.
“Nếu chân cậu còn không đi giày như vậy nữa thì sẽ không đi lại được nữa đâu.”
“Không đi được thì cậu cõng tớ đi.”
Thật ra không phải tối nào Hứa Từ cũng đến, lúc mới gặp Tống Lê rất sợ anh, nhưng lại phát hiện hình như ở nơi ánh sáng yếu anh nhìn không rõ, lá gan Tống Lê liền lớn hơn một chút.
Chút ấm áp bắt đầu khiến cô hy vọng anh có thể đến mỗi ngày. Trên thực tế, Hứa Từ đã làm như vậy, dù đã cảnh cáo nếu cô không yêu quý chân mình thì anh sẽ không tới nữa, nhưng anh vẫn đến mỗi ngày.
Tống Lê cảm thấy sau này anh lớn lên khẳng định sẽ trở thành một bác sĩ rất có trách nhiệm, nhưng không nghĩ tới mười ba năm qua đi, Hứa Từ lại bỏ y học luật, trở thành một kiểm sát trưởng.
Thời gian cũng khiến gương mặt thanh tú vốn có của anh trở nên lạnh lùng, lãnh đạm hơn.
Tính trẻ con của thiếu niên mất dần, anh dần trở thành một người đàn ông từ lúc nào mà cô không hề hay biết.
....
Ngày hôm sau ánh nắng tươi sáng, thời tiết tốt đến bất ngờ, nhưng Hứa Từ lại xin nghỉ nửa ngày.
Tối hôm qua anh dầm mưa, ban đêm phát sốt, lúc về nhà tạt qua hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt.
Uống xong liền lên giường ngủ.
Anh không hay nằm mơ, nhưng mỗi lần nằm mơ đều sẽ mơ thấy người kia, hơn nữa không phải mơ thấy chuyện tốt gì.
Trong mơ anh không bị quáng gà, có thể nhìn thấy rõ thân thể trắng tinh như ngọc của cô.
Cô khỏa thân uốn gối quỳ trên đùi anh, ánh mắt anh giãy giụa nhưng lại vẫn dung túng cho cô đem lòng bàn tay mềm mại của mình đè lên cương cứng nóng rực giữa háng.
“Muốn sao, móc nó ra ngoài được không?”
Cô đang dụ dỗ danh, thân hình hoàn mỹ kia đẹp đến mức không thể khinh nhờn, nhưng trong bóng đêm anh lại sinh ra tà niệm không nên có.
“Hứa Từ, anh rõ ràng rất muốn em.”
Vải dệt cọ xát, phát ra tiếng vang của kim loại, cô mở khóa kéo quần tây của anh, dùng tay đem cây đồ vật bên trong móc ra ngoài.
Côn ŧᏂịŧ thẳng tắp từ trong quần bắn ra đứng thẳng ở bên ngoài.
Anh nhịn đến đôi mắt đỏ lên, được phóng thích ra ngoài khiến anh thoải mái thở dốc, “Không...”
“Không muốn? Hay là không cần?”
Cô nắm lấy thô dài của anh, vòng quanh nó mà vuốt ve, ngón tay nhẹ nhàng gãi phần đầu, mã mắt hưng phấn mà tiết ra chất nhầy.
Hơi tanh.
Cô dùng đầu ngón tay xoa một chút rồi ngậm trong miệng mυ'ŧ vào, sau đó để tiểu huyệt non mịn chống lên vật cứng mà ngồi xuống. Qυყ đầυ tách mở môi âʍ ɦộ, bên trong giống như tưởng tượng ướt mềm, nhưng so với tưởng tượng lại càng chặt hơn.
Thân trên mềm mại ngã vào người anh, bên tai toàn là giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô, “Hứa Từ...”
Anh không thể kiềm chế được nữa, ôm lấy cánh mông cô, duỗi thẳng thắt lưng đi vào.
Côn ŧᏂịŧ thô to phá vỡ tầng tầng lớp lớp thịt mềm, nguyên cây đi vào, cô bị cắm đến ngẩng cao thân trên.
Không đợi cô thích ứng, anh đã bắt đầu một chút một chút mà đưa đẩy. Biết khả năng cô sẽ đau, sẽ khóc, nhưng lý trí anh đã mất hết, không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Xoay người đè cô dưới thân, nâng mông cô lên cắm càng sâu càng mau.
Tiếng rêи ɾỉ quả nhiên từ kiều suyễn biến thành khóc nức nở, cô cầu anh chậm một chút, nhẹ một chút.
“Hứa Từ, quá sâu...”
Anh giống như không nghe thấy, đáy mắt sắc dục nồng đậm, chỉ muốn thao mạnh thêm.
Vì sao?
Rõ ràng chính cô nói muốn, vì sao người khóc lóc kêu dừng lại vẫn là cô?
Nhưng cô trong tưởng tượng lại bắt đầu cầu hoan, chỉ chốc lát sau lại lắc mông đem tiểu huyệt đưa đến, cầu anh lại cắm vào vài cái.
Kêu anh mau một chút, sâu một chút, còn cắn cắn lỗ tai anh.
“Vừa mới nói không, là không cái gì?”
Cô lại lần nữa ngồi lên người anh, lắc mông trước sau chậm rãi dùng tiểu huyệt ma sát côn ŧᏂịŧ anh.
Côn ŧᏂịŧ bị dâʍ ŧᏂủy̠ của cô tưới đến ướt đẫm bóng loáng, trướng đến thêm thô hồng.
Anh bắn ra rất nhiều lần, nhưng vẫn thấy không đủ.
Hứa Từ nâng mông, chống huyệt khẩu cắm vào lần nữa, hôn đáp lại cô, “Không đủ...”
“Tống Lê, như thế nào cũng không đủ.”
Nói một vạn lần anh yêu em cũng không đủ, ở trong thân thể em thọc vào rút ra trăm lần ngàn lần cũng không đủ.
Ngày hôm đó khi gặp lại nhau trên sô pha, anh đã ở trong mơ làm xong chuyện lúc đó không làm được.
Hậu quả túng dụng quá độ chính là, anh ra một thân đầy mồ hôi, chăn màn dính ướt, hạ thể cương cứng còn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ da^ʍ mỹ.
Hứa Từ không nhớ rõ lần đầu tiên anh bị như vậy là từ khi nào, nhưng vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên anh mộng xuân bắn tinh cũng là vì mơ thấy cô.