Tâm Động Ngắm Bắn

Chương 18: Đại Ꮯôn Ŧhịt giữa háng đỉnh lên

“Ở chỗ này ảnh hưởng em nghỉ ngơi.”

Hà Lạc vốn định nói không cần, nhưng dưới ánh mắt thâm thúy của Giản Việt, cô phát hiện mình không có cách nào cự tuyệt anh.

Cho nên……

Bọn họ xem như ở chung sao?

Giản Việt còn đang muốn nói cái gì, nhưng màng tai cô ầm ầm, lại nghĩ bọn họ chưa quen biết mấy ngày đã sống chung với nhau.

Cô chỉ đơn giản thu thập một ít quần áo, khóa kỹ cửa phòng, Giản Việt cầm rương hành lý của cô xuống lầu trước, rồi lại trở lại đón cô xuống lầu.

Dì hàng xóm đối diện tình cờ đi ngang qua, dùng ánh mắt tò mò quét thẳng về phía hai người.

Hà Lạc bị nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên, nghĩ mắt cá chân của minh không còn đau lắm, có thể miễn cưỡng đi một chút, cô nhỏ giọng cự tuyệt: “Giản Việt, em có thể tự đi.”

Giản Việt đứng cách hai bậc thang, không nhúc nhích, “Muốn anh ôm em hay là cõng, tự mình chọn.”

Ôm cô, hình như càng làm cho người ta thẹn thùng…

Hà Lạc đành phải thuận theo ghé vào trên lưng anh, “Nói trước, em rất nặng.”

Lúc cô nằm sấp, cặρ √υ' trước ngực mềm mại căng tròn cách một lớp vải truyền đến.

Động tác của Giản Việt dừng lại một chút, nhớ tới dáng người của cô đêm qua, cùng tiểu bức phấn nộn, dươиɠ ѵậŧ giữa háng thế nhưng có phản ứng, đỉnh lên.

“Có phải…… Em nặng quá hay không?” Hà Lạc cẩn thận hỏi một câu.

Giản Việt nâng cao hơi thở, anh nghiêng người cô, Hà Lạc cho rằng minh sắp té ngã, vội vàng ôm lấy cổ anh, bộ ngực no đủ một lần nữa chạm vào sau lưng anh.

“Thể lực của anh rất tốt, em không cần lo lắng.”

Hà Lạc cắn môi dưới, thật ra đối với thể lực của Giản Việt cô không có chút nào nghi ngờ…

Phòng Giản Việt ở ngay phía trên tiệm trái cây.

Sau khi vào cửa, Hà Lạc mới hiểu được, phòng trống của Giản Việt, theo đúng nghĩa đen.

Không gian rất lớn, nhưng lại rất ít đồ đạc, chỉ đơn giản một màu xám trắng, trông có vẻ sạch sẽ lại trống trải.

“Phòng ngủ phụ không thường dùng, em có thể ngủ ở phòng chính.”

Phòng ngủ chính cùng phòng khách giống nhau, màu xám trắng, trên bàn kê thêm vài quyển sách, đèn hình trái cây còn rất mới.

Có thể nhìn ra được, căn phòng này là nơi duy nhất có dấu vết sinh hoạt.

Ngày thường anh ngủ ở đây……

“Phòng ngủ chính cho em ngủ, vậy còn anh?” Hà Lạc nuốt nước miếng.

“Trên gác mái có hai phòng, anh có thể ngủ ở đó.”

“Ồ.” Hà Lạc lên tiếng, trong lòng lại có một loại cảm giác không thể nói thành lời, cô vừa mới mong chờ cái gì…

Tới gần giữa trưa, Giản Việt nhận được điện thoại, giọng anh trầm thấp nói: “Ừ, anh ở trên lầu, cậu có thể mang lên cùng nhau ăn.”

“Còn có, mang thêm tương ớt.”

Lâm Diệu Dương phụ trách buổi trưa, tối hôm qua cậu nhận được mệnh lệnh, đã cân nhắc trù bị, nghe anh Giản Việt nói, hình như có người té bị thương, cho nên hôm nay cậu dậy sớm đi chợ, giữa trưa hầm xong cháo sườn, xào thêm hai món, thanh đạm là chủ yếu.

Nghe được Giản Việt nói muốn tương ớt, Lâm Diệu Dương biết không phải khẩu vị của anh, nhưng cậu cũng không ngại bát quái.

Lâm Diệu Dương thu dọn đồ rồi đi lên, cửa phòng Giản Việt mở ra.

Mới vừa bước vào phòng bếp, liền nghe thấy giọng của một người phụ nữ.

“Xin chào, trước giới thiệu một chút, chị tên là Hà Lạc, vất vả cho em rồi.”

Lâm Diệu Dương sững sờ, không nghx tới trong phòng Giản Việt sẽ nhiều thêm một người phụ nữ.

Hơn nữa còn là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy……

Trên mặt cậu nháy mắt đỏ, không dám nhìn chằm chằm Hà Lạc, nhưng không hiểu vì sao lại thấy quen mắt, “Em…… em tên Lâm Diệu Dương, chị gọi em Tiểu Lâm là được.”