Cả một đêm, Hà Lạc ngủ rất ngon, thời điểm mở mắt thấy nắng sớm từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ, cô thậm chí cho rằng tối qua mình nằm mơ, giường trống rỗng, không có ai, cô có chút mơ hồ, giấc mơ chân thật như vậy sao?
Nhưng rất nhanh, giữa hai chân truyền đến đau đớn nóng rát.
Ngô, không phải mộng, là thật!
Đại dươиɠ ѵậŧ của Giản Việt cọ xát qua lại tiểu huyệt cô, còn bắn, ký ức tối hôm qua dần dần trở nên rõ ràng, Hà Lạc có chút rối loạn, bởi vì có rất nhiều việc bất ngờ xảy ra, còn chưa kịp hưởng thụ hết, Giản Việt sau khi thấy cô ngủ liền đi về, tranh đoạt nửa ngày, cô chỉ nhớ rõ một việc, Giản Việt thật sự hô hấp rất tốt…
“Tỉnh rồi à? Mua cho em bữa sáng.”
Mới nhớ tới Giản Việt, liền nhận được tin nhắn giọng nói anh gửi tới.
Hà Lạc nhìn hai chữ bữa sáng, bụng đói kêu vang, mặt cô đầy cảm động hồi phục lại: “Giản Việt, anh thật tốt, sao anh biết em đói bụng, woa ~”
“Anh muốn em báo đáp.”
Giản Việt lại bổ sung một câu: “Ngoại trừ tiền.”
Hà Lạc giống như nghe hiểu câu nói của anh, cô nhìn màn hình điện thoại, mặt đỏ ửng.
Vì để thuận tiện cho việc dọn đồ, cửa nhà Hà Lạc mở rộng, mấy công nhân đang ở trong phòng bếp thi công, đại khái âm thanh quá ồn, không ai chú ý tới Giản Việt cầm theo bữa sáng đi vào.
“Ai, lão Lý, ngày hôm qua cậu có nhìn thấy bà chủ đưa trái cây cho chúng ta ăn không?”
“Thấy được, làm sao vậy?”
“Thời điểm cầm trái cây tới, vυ' rung lên, vừa trắng vừa lớn.”
“Chậc chậc, cách quần áo, sao cậu biết người ta trắng?”
“Cậu nhìn đôi chân lộ ra đi, vì vậy vυ' khẳng định rất trắng.”
Hai người công nhân liếc mắt nhìn nhau nghị luận, nói tới đây, hai người đàn ông đều ngầm lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Người đàn ông mặt béo phì vừa dứt lời, liền cảm thấy trước mắt tối sầm, bị chân của một người đá vào sau lưng, cả người nhào xuống đống cát trước mặt.
“Phi phi!” Hắn ăn một ngụm cát, không đợi hắn bò dậy, cả người lại bị Giản Việt đè ở dưới chân, bị giữ chặt.
Lực đạo vô cùng lớn, căn bản không thể giãy giụa.
“A, anh trai, anh từ từ nói chuyện, sao có thể động thủ đánh người?!”
“Tới, nói cho tôi nghe, anh thấy được cái gì?” Giọng điệu Giản Việt nhàn nhạt, nhưng lại lạnh lùng không nói nên lời.
Người đàn ông mặt béo phì lúc này mới ý thức lời nói vừa rồi chọc phải lửa, thấy người đàn ông thân hình cao lớn, hắn vội vàng tươi cười nói: “Hiểu lầm hiểu lầm, chúng tôi chỉ đang đùa nhau một chút, không có ý khác……”
Mặt Giản Việt không cảm xúc, “Hôm nay liền cút cho tôi, đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Nhưng loại ngữ khí càng bình tĩnh này, nghe được càng làm da đầu người khác tê dại.
Quản đốc nghe thấy động tĩnh, vội tiến vào khuyên, sau khi hỏi rõ ràng nguyên nhân, trên mặt xấu hổ, cuối cùng đuối lý, sự việc cũng không thể làm lớn lên được, nhìn Giản Việt xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi sẽ lập tức an bài người khác đến đây, về sau đảm bảo sẽ không phát sinh tình huống này.”
Hà Lạc ở toilet rửa mặt, cũng không có chú ý tới trận khôi hài nhỏ này, lúc cô mở cửa ra nhìn thấy Giản Việt, trên mặt treo nụ cười vui vẻ, nhưng lại thấy Giản Việt lạnh mặt, giống như không cao hứng.
Phòng khách có rất nhiều cát bụi, Hà Lạc ở trong phòng ăn bữa sáng Giản Việt mua, cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng.
Giản Việt đứng ở cửa hút thuốc lá, chờ cô ăn xong mới đi vào đóng cửa lại.
“Lại đây.”
Vẻ mặt Hà Lạc mờ mịt, cô đứng ở trước người anh, có chút thấp thỏm, “Làm sao vậy?”
Anh giữ lấy đầu cô, cúi người ngậm lấy cánh môi cô, trực tiếp hôn xuống, Hà Lạc không hề phòng bị mà bị cạy ra khớp hàm, nụ hồn còn quấn đầy mùi thuốc lá.
Dây dưa trong chốc lát, sau khi tách ra, ngực Hà Lạc hơi phập phồng, vì sao khi thấy khuôn mặt đẹp trai của Giản Việt, cô lại cảm thấy chính mình đang kiếm lời?...
“Đây là thù lao anh muốn.”
“Lạc Lạc.”
“Hả?”
Giản Việt nói, “Anh bên kia có một phòng trống. Em đi qua ở tạm mấy ngày, chờ bên này sửa xong lại dọn về.”