Kỹ năng nấu nướng của Lâm Diệu Dương thật sự không tồi, một chén cháo xuống bụng, cả bụng Hà Lạc thoải mái, vẻ mặt cô chân thành, khen cậu nấu ăn ngon, lại khen cậu chăm chỉ, Lâm Diệu Dương bị khen đến đỏ mặt, có chút ngượng ngùng.
Ba người ngồi xuống ăn xong bữa trưa, Giản Việt dọn dẹp bát đũa, sau đó vén tay áo lên rửa chén, Lâm Diệu Dương không có không gian chen vào, bởi vì Hà Lạc ở bên cạnh, cậu muốn phụ giúp một chút, đều bị anh cự tuyệt.
“Mấy cái chén này rửa rất nhanh.” Giản Việt nâng cằm, bảo cậu đi ra phòng khách ngồi.
Hà Lạc cũng ở phòng khách, Lâm Diệu Dương co quắp ngồi ở một góc sô pha.
“Chị cắt táo cho em ăn hoặc là?” Nhìn ra Lâm Diệu Dương không được tự nhiên, Hà Lạc chủ động đáp lời.
Lâm Diệu Dương chú ý tới mắt cá chân của cô sưng đỏ, vội vàng xua tay, “Không không, không cần phiền toái.”
Hà Lạc cười nói, “Chân chị bị thương, nhưng tay không có việc gì.”
“Không cần vất vả như vậy, cậu ấy có thể ăn cả vỏ táo.” Giọng nói của Giản Việt từ phòng bếp bên kia truyền đến.
Giọng nói anh lạnh lùng làm da đầu người khác tê rần, Lâm Diệu Dương vội gật đầu, “Đúng vậy, anh Giản Việt nói rất đúng.”
“Ồ, vậy em muốn ăn quả nào?” Hà Lạc ăn cơm của người ta, không thể ngồi không, cô cả thấy cần làm chút việc gì đó.
“Không cần, em uống nước là được.”
Giản Việt rửa vài cái chén, nghe bên ngoài nói muốn ăn trái cây, anh thuân tay rửa sạch chùm nho, lúc đi ra khỏi phòng bếp bưng một đĩa trái cây, thì nghe thấy Hà Lạc từ trong đáy lòng khen Lâm Diệu Dương.
“Ai, Diệu Dương, em nấu ăn ngon như vậy, lại chăm chỉ cần mẫn, nhất định có không ít cô gái muốn gả cho em.”
Lâm Diệu Dương được khen, mặt đỏ bừng.
“Ăn nho đi.” Giản Việt đem trái cây rửa sạch đặt trên bàn trà trước mặt hai người.
Thần sắc anh vẫn như thường, nhưng Lâm Diệu Dương lại cảm thấy ánh mắt kia lạnh buốt.
Hà Lạc còn muốn tiếp tục nói, nhưng Giản Việt đã cầm một quả nho đưa đến bên miệng cô, cô theo bản năng hé miệng ăn, được người ta đút ăn như đứa trẻ, thật là không quá thích ứng.
“Ngọt không?” Giản Việt hỏi.
Hà Lạc gật gật đầu, “Ngọt.”
Vừa dứt lời, Giản Việt liền nắm cằm cô, làm cô hơi ngửa đầu, sau đó hôn lên cánh môi mềm mại của cô.
“Ngô……”
Nụ hôn này tới quá đột ngột, Hà Lạc hoàn toàn không có chuẩn bị, ngay sau cái lưỡi dài của anh cạy ra răng cô, mυ'ŧ vào, ở trong khoang miệng cô quấy loạn vài cái, giống như đang hấp thụ thơm ngọt trong miệng cô, kiểu hôn ướŧ áŧ này rất gợi cảm, làm cơ thể Hà Lạc mềm xuống.
Nhưng cũng may Giản Việt không dây dưa lâu lắm, rất nhanh buông khuôn mặt đỏ ửng của Hà Lạc ra.
“Đúng là rất ngọt.” Tay Giản Việt nhẹ nhàng vuốt ve môi, nhớ lại dư vị nụ hôn vừa rồi.
Hà Lạc không quen với việc bị hôn trước mặt người khác. Cô sững sờ ba giây, gương mặt nóng bừng, nhất thời không nói nên lời.
Một lát sau, Hà Lạc chớp chớp mắt, giật mình, cả người lúc này mới khôi phục lại một chút tinh thần.
“Em…… Em nhớ ra mình có một tin nhắn quan trọng còn chưa trả lời, tem đi trước, hai người cứ ngồi…”
Hà Lạc không rảnh điện thoại nghĩ đến điện thoại ở trên người, cô nhanh chân chạy, thậm chí mắt cá chân cũng không cảm thấy đau đớn chút nào.
Giản Việt nhìn bóng dáng cô chật vật chạy trốn, khoe miệng hơi giơ lên.
“Anh Giản Việt, em cũng trở về tiệm làm việc.”
Lâm Diệu Dương từ trên sô pha đứng lên, nội tâm cậu khóc thút thít.
A, vì cái gì, ăn quả nho mà thôi!
Như vậy cũng muốn lừa một cẩu độc thân!