Kỳ Gia đang ngồi ở trên giường tự mình mặc quần áo, đây vốn dĩ là một việc rất đơn giản, nhưng tay chân của tiểu hài tử dù có phối hợp đến mấy thì vẫn không được linh hoạt cho lắm, uổng có tư tưởng của người trưởng thành nhưng động tác lại rất vụng về đáng yêu.
“Gia Gia giỏi quá đi! Hôm nay có thể tự mặc quần áo cho mình rồi này. Đến đây, ngồi ở chỗ này, mụ mụ chải đầu cho ngươi.”
Chu Hiểu Nhã ôn nhu chải tóc cho nữ nhi.
Tóc của Kỳ Gia vừa mới qua khỏi bả vai, Chu Hiểu Nhã chỉ đơn giản bện thành hai cái bím tóc nhỏ cho nàng, ở đuôi tóc lại dùng một chiếc nơ màu sắc rực rỡ buộc lại.
Tuy rằng kiểu tóc chỉ là một kiểu rất bình thường thậm chí còn có chút quê mùa, nhưng một tiểu cô nương mới không đến bốn tuổi, thân cao còn chưa vượt qua một mét, đôi mắt to, làn da trắng nõn cùng với kiểu tóc bện thành như vậy, lại phi thường nghịch ngợm đáng yêu. Chẳng sợ chỉ cần tùy tiện buộc thành một cái đuôi ngựa cho nàng, cũng dễ thương cực kỳ.
Chu Hiểu Nhã dắt tay nàng đến nhà chính ăn cơm sáng.
Nhà họ Kỳ thời điểm này, so với những nhà khác thì điều kiện trong nhà còn tính không tồi, nhà ở cũng so nhà người khác rộng mở hơn.
Nhà bọn họ ở trong một bộ tứ hợp viện nhỏ, không giống như một vài bộ sân tứ hợp viện to hơn một chút xung quanh, một cái sân bên trong vào ở lại bảy tám nhà đều có. Sân này của nhà bọn họ tuy nhỏ, lại là chỉ có hai nhà ở.
Ba gian chính phòng, một gian ở giữa xem như phòng khách là địa phương để cả đại gia đình ăn cơm, một gian phía đông là hai vợ chồng già ở, một gian phía tây là đại nhi tử Kỳ Chí Cường, con dâu cả Phùng Quyên cùng cháu trai Kỳ Phi một nhà ba người ở. Còn có hai gian đông sương phòng, lão nhị Kỳ Chí Quảng cùng Chu Hiểu Nhã mang theo cháu gái ở một gian, một gian khác là lão tam Kỳ Chí Cao ở, hắn mới vừa có đối tượng, phỏng chừng sau này kết hôn cũng sẽ ở trong phòng này.
Nữ nhi nhỏ nhất trong nhà là Kỳ Linh Linh không có phòng riêng. Khi còn nhỏ ở cùng một gian với hai vợ chồng già, hiện tại chỉ có thể ở một góc bên trong đại sảnh đặt một chiếc giường đơn. Nàng đang học lớp mười hai, vẫn luôn trọ ở trường, chỉ có ngày nghỉ mới trở về nhà.
Hai gian tây sương phòng cùng một gian chỗ gác cổng là của một nhà họ Trương khác, đó là một đôi vợ chồng già mang theo một con trai và một con gái, nữ nhi đã gả chồng, nhi tử cùng con dâu ở cùng với bọn họ, hai người tạm thời còn chưa có con.
Phòng bếp là một cái lều dựng ở trong sân, hai nhà mỗi nhà một nửa, bên cạnh đều chồng chất không ít tạp vật.
Cứ như vậy, vốn dĩ một cái sân không đến mấy mét vuông, liền càng chen chúc. Muốn đặt một chiếc bàn ăn cơm ở trong sân, đó là không có khả năng.
Chu Hiểu Nhã lấy chén múc cho Kỳ Gia hơn phân nửa chén gạo kê cháo, lại bẻ nửa cái màn thầu.
Kỳ Gia cũng không chọn, nghiêm túc ăn lên.
Đừng nói, chỉ cần mụ mụ làm, cho dù là đồ ăn đơn giản nhất, cũng đều là mỹ vị.
Sau khi ăn xong, bà bà muốn mang cả gia đình cùng nhau tiếp tục đến nhà xưởng đòi tiền an ủi của Kỳ Chí Quảng. Gia gia Kỳ Kiến Quốc tỏ vẻ hôm nay không đi, Kỳ Chí Cao vừa mới muốn nói cũng không đi, đã bị quát một tiếng, sợ tới mức không dám nói.
“Mụ mụ, các ngươi đi đâu? Ta cũng muốn đi!”
Kỳ Gia cố ý hỏi.
Chu Hiểu Nhã vội vàng nói:
“Hôm nay ngươi ở nhà cùng với gia gia đi, mụ mụ sẽ nhanh chóng trở về chơi với ngươi!”
“Trở về cái gì, hôm nay ngươi không được chạy về trước, vừa vặn đem hài tử cũng mang theo, hôm nay nếu còn không trả tiền, chúng ta liền ăn vạ ở trong xưởng của bọn họ không đi!”
Bà bà Lý Kim Hoa quát.
Chu Hiểu Nhã không dám phản bác, đành phải dắt tay Kỳ Gia, nhắm mắt theo đuôi đi theo đằng sau bà bà.
“Gia Gia mệt mỏi không? Tới, thúc thúc ôm ngươi.”
Kỳ Chí Cao giơ tay đem Kỳ Gia ôm lên.
Trong nhà kỳ thật trừ bỏ nãi nãi cùng đại bá mẫu, những người khác đều thực thích Kỳ Gia, có cái gì ăn ngon đều cho nàng trước, đặc biệt là tiểu thúc thúc cùng tiểu cô cô, mỗi lần đi ra khỏi cửa đều tranh nhau ôm Kỳ Gia.
Kỳ Gia đáp lại thúc thúc một nụ cười ngọt ngào:
“Tiểu thúc ngươi thật tốt!”
Kỳ Chí Cao vui vẻ, đem Kỳ Gia giơ lên cao vài cái, muốn nghe Kỳ Gia cười “Ha ha ha”.
Nhưng mà Kỳ Gia chẳng những không cười, còn bị dọa sợ ngây người:
“Ngao, hơn ba mươi tuổi rồi còn bị nâng lên cao, làm ta sợ muốn chết!”