“Tiểu thúc thúc, sao ngươi lại đột nhiên giơ Gia Gia lên cao như vậy, làm ta sợ muốn chết!”
Kỳ Gia nhanh chóng giành nói trước.
Tất cả mọi người đều đang chú ý đến việc chuẩn bị đi đến nhà xưởng để đòi tiền an ủi, cũng không có ai quá chú ý đến nàng.
Lý Kim Hoa nhìn thấy tiểu nhi tử ôm Gia Gia, không cao hứng nói:
“Nàng cũng sắp bốn tuổi rồi, để cho nàng tự đi, không thể quá nuông chiều!”
Kỳ Chí Cao cười cười:
“Chúng ta đi nhanh như vậy, nàng người nhỏ chân ngắn, dù có lăn cũng theo không kịp mọi người a!”
Chu Hiểu Nhã vươn tay muốn tiếp nhận Kỳ Gia, định tự mình ôm.
Kỳ Chí Cao kiên trì nói:
“Vẫn là để ta ôm nàng đi!”
Kỳ Gia xác thật theo không kịp bước chân của người lớn, đành phải tùy ý thúc thúc ôm, dù sao nàng cũng còn chưa đến ba mươi cân, cũng không tính nặng.
Nhà bọn họ cách nhà xưởng nơi ba ba của Kỳ Gia làm việc cũng không quá xa, cho nên mọi người không ngồi xe buýt, nhưng cũng phải đi bộ mất gần hai mươi phút mới đến.
“Các ngươi lại đến nữa, lão tỷ tỷ, ngài xem, xưởng của chúng ta cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra loại ngoài ý muốn này, Chí Quảng là nhân viên nghiệp vụ nòng cốt trong xưởng của chúng ta, chúng ta cũng đều đặc biệt tiếc nuối. Mấy ngày nay trong xưởng vẫn luôn dừng hoạt động để chỉnh đốn và cải cách. Tiền an ủi theo tiêu chuẩn chính là năm vạn nguyên, trong vòng mấy ngày nữa sẽ đưa đến nhà cho ngài.”
Thái độ của xưởng trưởng vẫn là thực tốt, nhưng hắn cũng không muốn để cho bọn họ vẫn luôn đứng ở cửa làm người chú ý, đành phải trước tiên đem bọn họ dẫn tới một căn phòng họp.
“Một cái mệnh nhi tử của ta chỉ giá trị năm vạn thôi sao? Người một nhà chúng ta trên có lão dưới có tiểu, về sau biết phải sống như thế nào a!”
Lý Kim Hoa la lối khóc lóc gào lên. Tiện tay còn trộm véo Kỳ Gia một cái, tưởng véo đau làm nàng khóc.
Kỳ Gia đột nhiên bị véo một chút, cũng biết ý tứ của nãi nãi, nhưng nàng mới sẽ không khóc đâu.
“Lão tỷ tỷ, ngày hôm qua ngươi nói muốn mười vạn thật sự là không có khả năng. Tiền lương một tháng của Chí Quảng là hai trăm hai mươi nguyên, năm vạn nguyên đã là gần hai mươi năm tiền lương rồi.”
Xưởng trưởng khẩn thiết nói.
“Xưởng trưởng bá bá, ta ba ba nói hắn muốn công tác ở tại xưởng cả đời đâu! Hắn chỉ là ngủ rồi, chờ hắn tỉnh ngủ liền trở lại. Ba ba nói về sau còn muốn đưa ta vào đại học nữa.”
Kỳ Gia ngước một đôi mắt tròn to nhìn về phía xưởng trưởng, vẻ mặt thiên chân.
Xưởng trưởng cúi đầu, ôn nhu sờ sờ tóc của Kỳ Gia:
“Bé ngoan!”
“Chúng ta cũng rất kho khăn a! Aizz, ta lại mở họp cùng mọi người thương lượng một chút, tranh thủ lấy được mức bồi thường tối cao trong phạm vi tiêu chuẩn tri trả tiền an ủi. Nếu không ngày mai các ngươi lại đến, ta nhất định sẽ cho mọi người một đáp án vừa lòng.”
Xưởng trưởng nói xong nhìn về phía người nhà họ Kỳ, thái độ thay đổi rất nhiều.
Hắn lại gọi công nhân cầm một túi bánh quy do nhà xưởng sản xuất đưa cho Kỳ Gia cầm.
“Cảm ơn xưởng trưởng bá bá, cảm ơn a di!”
Kỳ Gia lễ phép nói.
“Aizz, đáng tiếc, có một nữ nhi đáng yêu như vậy, Chí Quảng lại không thể nhìn nàng trưởng thành!”
Một nữ công nhân cảm thán nói.
“Xưởng trưởng, vậy ngươi nhất định phải giúp chúng ta tranh thủ, lão nhị không có, ta cũng không muốn sống nữa, ô ô......”
Lý Kim Hoa nói xong liền lại giả khóc gào lên.
Xưởng trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ cố gắng tranh thủ. Sau đó làm phó xưởng trưởng đưa bọn họ ra ngoài.
Chu Hiểu Nhã chỉ đứng im lặng ở phía sau, một câu cũng không nói.
Sau khi ra cửa, Lý Kim Hoa trợn trắng mắt nhìn Chu Hiểu Nhã:
“Còn không bằng một đứa trẻ con, đến rắm cũng không biết thả một cái.”
Chu Hiểu Nhã chỉ yên lặng cúi đầu, cũng không biện giải cái gì.
Kỳ Gia biết mụ mụ suy nghĩ gì, mụ mụ của nàng là thật lòng yêu ba ba. Ba ba đi rồi, mụ mụ dù có qua thời gian thật lâu thật lâu cũng chưa đi ra được. Mụ mụ cũng không nghĩ cầm tiền an ủi của ba ba, cảm thấy tiền đó là dùng sinh mệnh của ba ba để đổi lấy, cầm quá bỏng tay.
Kỳ thật, tiểu thúc Kỳ Chí Cao cũng là ý tưởng này, hắn không muốn mẫu thân dùng cái chết của nhị ca để đổi tiền, nhưng lời hắn nói, Lý Kim Hoa căn bản sẽ không nghe.
Lý Kim Hoa tổng cộng có ba nhi tử một nữ nhi, nàng thích nhất chính là đại nhi tử cùng tiểu nhi tử, tiếp theo là tiểu nữ nhi. Con thứ hai nửa vời, chỉ có thể bị đẩy đến cuối cùng, quả thực không giống như là thân sinh. Bởi vậy đối với lão nhị tức phụ cùng với cháu gái, nàng cũng chướng mắt theo.
Sau khi Kỳ Chí Quảng chết, tuy rằng Lý Kim Hoa cũng thương tâm, nhưng thực mau nàng đã phấn chấn lên, mỗi ngày lôi kéo người trong nhà cùng nhau đến nhà xưởng đòi công bằng.
Kỳ thật, nàng chỉ muốn đòi tiền, trợ cấp lão đại, cho tiểu nhi tử cưới vợ, rồi sau đó đưa tiểu nữ nhi vào đại học.
Đến nỗi con dâu thứ hai cùng cháu gái, đó chỉ là công cụ để nàng lợi dụng, nàng chưa bao giờ từng nghĩ đến việc sẽ đem tiền chia cho các nàng.
……
“Mụ mụ, chúng ta còn có tiền sao? Ba ba không ở nhà, về sau mụ mụ phải đi làm sao, ngươi không thể ở nhà chơi với Gia Gia?”
Sau khi trở về phòng, Kỳ Gia dựa vào trong lòng ngực mụ mụ hỏi.
Đối mặt bà bà hùng hổ doạ người Chu Hiểu Nhã còn có thể nhịn lại, nhưng đối mặt với những lời nói vô tư của nữ nhi, nàng ngược lại không biết phải trả lời như thế nào.
Lúc mới vừa nhận thức Kỳ Chí Quảng, nàng vẫn còn đang làm người phục vụ trong một quán ăn, tiền lương một tháng chỉ có tám mươi nguyên. Sau khi sinh nữ nhi nàng liền từ chức, ở nhà chăm sóc hài tử, còn chưa kịp đi làm lại. Tiền lương của Kỳ Chí Quảng chẳng những phải dùng để chi tiêu cho một nhà ba người bọn họ, mỗi tháng còn phải cho Lý Kim Hoa năm mươi nguyên. Cho nên, tiền tiết kiệm trong tay nàng chỉ còn có khoảng tầm năm trăm nguyên, căn bản không đủ để làm gì.
Nàng cũng đã từng nghĩ đến, không lấy tiền an ủi, một mình nàng mang theo nữ nhi phải sống bằng cách nào, nàng chỉ có thể đưa Gia Gia đến nhà giữ trẻ, chính mình đi tìm việc làm.
“Nhưng là, Chí Quảng, thực xin lỗi, vì Gia Gia, ta chỉ có thể nhận lấy tiền an ủi của ngươi.”
Chu Hiểu Nhã không muốn khóc ở trước mặt nữ nhi, nhưng nước mắt lại không thể ức chế được chảy xuống.
Kỳ Gia nhìn thấy mụ mụ khổ sở như vậy, đau lòng cực kỳ, nàng vươn tay nhỏ, giúp mụ mụ lau nước mắt.
“Mụ mụ, đừng khóc, về sau ta sẽ bảo hộ ngươi.”
Chu Hiểu Nhã ôm chặt lấy nữ nhi, nhịn xuống ngừng khóc, nỗ lực nói cho chính mình: Phải kiên cường!