Trở Về Năm 4 Tuổi, Mỗi Ngày Ta Đều Thúc Giục Mụ Mụ Tái Hôn

Chương 2.1

Một bé gái chưa đến bốn tuổi thì làm gì có sinh hoạt ban đêm, Kỳ Gia chỉ có thể lên giường nằm từ sớm.

Chu Hiểu Nhã ngồi ở mép giường, ngây ngốc nhìn vào một góc, trong lòng có chút bất an, cũng không có tâm tình kể chuyện xưa cho nữ nhi nghe.

Hôm nay, bà bà Lý Kim Hoa mang theo cả gia đình nhà chồng đến nhà xưởng nơi ba ba của Kỳ Gia làm việc để láo loạn, đến bây giờ còn chưa trở về. Chỉ để lại một mình Kỳ Gia ở nhà, Chu Hiểu Nhã cực kỳ không yên tâm, cho nên đành phải về nhà trước để nấu cơm cho nữ nhi.

Hiện tại trời đã tối rồi, cả nhà thế nhưng còn chưa có ai trở về.

Chu Hiểu Nhã nghĩ như vậy, nhanh chóng dỗ cho Kỳ gia ngủ, muốn chờ nàng ngủ say, lại đến nhà xưởng nhìn xem tình huống.

“Ầm......” một tiếng, cánh cửa bị mạnh mẽ mở ra.

Người chưa đến nhưng thanh âm của bà bà đã truyền đến trước:

“Năm vạn khẳng định là không được, một cái mệnh của nhi tử của ta, chỉ giá trị năm vạn? Ngày mai chúng ta tiếp tục đi!”

Đại tẩu cũng phụ họa:

“Mẹ, vậy ta gửi Cục Đá ở nhà mẹ đẻ của ta thêm vài ngày, ngày mai ta cùng Chí Cường tiếp tục xin nghỉ đi cùng với ngươi!”

Anh cả nhà họ Kỳ - Kỳ Chí Cường nhìn tức phụ một cái, đi ở phía sau cũng gật đầu đồng ý.

Con út nhà họ Kỳ - Kỳ Chí Cao cuối cùng tiến vào, trực tiếp hướng trong phòng đi, không nói chuyện.

“May mắn có hai vợ chồng các ngươi. Lão nhị tức phụ thật là không được tích sự gì, cũng chỉ biết khóc!”

Bà bà ở bên ngoài lớn tiếng nói, cũng mặc kệ Chu Hiểu Nhã có nghe được hay không.

Một lúc sau, từ phòng bếp lại truyền đến thanh âm lách cách, sau đó là tiếng hô to:

“Lão nhị tức phụ? Ngươi đã về trước rồi mà cơm còn không làm, chúng ta ở bên ngoài một ngày vất vả như vậy là vì cái gì, còn không phải là vì đòi lại công bằng cho lão nhị Chí Quảng, ngươi mau đi ra đây nấu cơm cho ta!”

Chu Hiểu Nhã nghe thấy thanh âm ở bên ngoài, đã sớm đi tới cửa.

Nàng vội nói:

“Mẹ, các ngươi đã trở lại, ta không biết khi nào các ngươi mới về nhà, cho nên chỉ cùng Gia Gia nấu trước một ít mì sợi. Hôm nay cũng không có thời gian đi ra ngoài mua đồ ăn, trong nhà chỉ còn mì sợi, nấu sớm sợ nát. Ngài chờ một lát, ta đi nấu cho mọi người.

Vốn dĩ Kỳ Gia có một chút buồn ngủ, hiện tại cũng vì bị động tĩnh bên ngoài làm ồn ào mà biến mất.

Nàng ở trong lòng yên lặng quy hoạch:

“Hừ, kiếp trước sau khi lão thái thái cầm được tiền, liền nắm chặt toàn bộ ở trong tay chính mình, còn đuổi ta cùng với mụ mụ đi. Lần này phải nghĩ biện pháp làm nhà xưởng giao tiền an ủi cho mụ mụ mới được. Còn gian nhà ở này thì không cần cũng được, mỗi ngày ở cùng một chỗ cùng với những người đáng ghét đó, ta còn ngại khó chịu đâu? Đến nỗi về sau phá bỏ và di dời, phòng ở tuy rằng là đứng tên gia gia, nhưng bồi thường lại là theo đầu người, chỉ cần người đó còn có hộ tịch ở chỗ này, phá bỏ và di dời đều sẽ có bồi thường. Đời trước hộ khẩu của ta cùng với mụ mụ đều là sau khi phá bỏ và di dời mới dời đi, tiền bồi thường khẳng định cũng bị nãi nãi cùng với những người khác nuốt, nhưng đây dù sao cũng là chuyện của mười mấy năm về sau, không cần nóng nảy. Mấu chốt nhất bây giờ chính là phải lấy được khoản tiền an ủi nên được, sau đó thuê nhà hoặc là mua phòng ở dọn ra đi.”

Chu Hiểu Nhã nấu xong mì, lại chờ mọi người ăn xong dọn dẹp sạch sẽ, sau đó mới trở về phòng của mình.

Trong đêm đen an tĩnh, Kỳ Gia nghe thấy thanh âm khụt khịt của mụ mụ.

Nàng yên lặng nắm chặt nắm tay nhỏ, âm thầm hạ quyết tâm: Khẳng định là mụ mụ lại nhớ ba ba, ta nhất định phải mang mụ mụ rời đi nơi này, phải sống thật vui vẻ.

******

“Lão nhị tức phụ, rời giường nấu cơm, ăn xong chúng ta lại đi nhà xưởng!”

Nãi nãi lớn giọng hô lên ngoài cửa.

Kỳ Gia tức giận bất bình, dựa vào cái gì cả nhà một đống người, đều chờ Chu Hiểu Nhã thức dậy nấu cơm? Nàng nằm ở trên giường, giữ chặt tay mụ mụ, bắt chước bộ dạng của tiểu hài tử làm nũng nói:

“Mụ mụ, ta không muốn, ngươi không đươc đi nấu cơm sao!”

Chu Hiểu Nhã khom lưng sờ sờ nàng đầu:

“Gia Gia nghe lời, nãi nãi đã lớn tuổi rồi, đại bá mẫu cũng lớn tuổi hơn so với mụ mụ, hơn nữa cũng không giỏi nấu cơm, ta hẳn là đi nấu cơm.”

“Vậy được rồi, nhưng hôm nay mụ mụ phải ở bên cạnh ta, ngươi đi đâu ta cũng phải đi theo!”

Bàn tay béo nhỏ của Kỳ Gia giơ lên xoa xoa đôi mắt, dẩu cái miệng nhỏ, bộ dáng bị ủy khuất. Nghĩ thầm bây giờ còn không thể xé rách mặt với những người đó, phải chờ đợi đến thời cơ chín muồi rồi lại nói, tuyệt không thể làm mụ mụ vất vả không công.

Chu Hiểu Nhã đau lòng đắp lại chăn lên người Kỳ gia, làm nàng ngủ tiếp một lúc, chờ đến lúc ăn cơm lại gọi nàng rời giường.

Sau đó Chu Hiểu Nhã nhanh nhẹn chưng màn thầu, nấu cháo, lại vớt một cái củ cải mặn từ lu dưa muối ra, cắt thành ti nhỏ, cho thêm dầu, sa tế vào quấy đều, sau đó về phòng mặc quần áo cho Kỳ Gia.