Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài.
Một người phụ nữ trẻ đi đến.
“Mẹ!?”
Kỳ Gia trừng lớn đôi mắt nhìn qua.
“Mụ mụ tuổi trẻ quá a! Cũng quá đẹp, tuyệt đối không thua các minh tinh ở cảng đài những năm 90 a!”
Kỳ Gia xem ngây người.
Nhưng là nàng cũng lập tức phát hiện Chu Hiểu Nhã đang mặc một bộ quần áo màu đen, đôi mắt cũng sưng, giống như là vừa mới đã khóc.
“Thời gian này? Đã khóc?”
Kỳ Gia dậm chân, cái trí nhớ này của mình, đây đúng là khoảng thời gian ba ba của nàng mới vừa qua đời a!
“Vì cái gì đã trọng sinh trở lại khi còn nhỏ, lại vẫn không thể được gặp lại ba ba dù chỉ một lần?”
Nước mắt Kỳ Gia ức chế không được chảy xuống.
Chu Hiểu Nhã nhìn thấy nữ nhi khóc, vội vàng nỗ lực thu liễm cảm xúc của chính mình, ôm nữ nhi vào trong ngực trấn an. Thẳng đến lúc khóc ướt đẫm bả vai Chu Hiểu Nhã, Kỳ Gia mới chậm rãi bắt đầu khụt khịt, nỗ lực ngừng tiếng khóc.
“Không biết mụ mụ có phải cũng trọng sinh trở về hay không, nhưng mặc kệ như thế nào, chính mình đều phải kiên cường lên, bảo vệ tốt mụ mụ thay ba ba! Không thể mọi chuyện giống như đời trước vậy, để nãi nãi và đại bá mẫu các nàng cùng nhau khi dễ mụ mụ.”
Kỳ Gia âm thầm nói trong lòng.
Mấy ngày nay, nước mắt Chu Hiểu Nhã đã khóc muốn khô.
“Một nhà ba người đã từng hạnh phúc cỡ nào, nhưng hắn cứ như vậy đi rồi, bỏ xuống hai mẹ con các nàng, về sau biết sống như thế nào a?”
Trong lòng Chu Hiểu Nhã đã suy nghĩ vô số lần, nhưng ở trước mặt nữ nhi, lại chỉ có thể cố gắng kiên cường.
“Gia Gia, mụ mụ nhất định sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ngươi!”
Chu Hiểu Nhã vỗ vỗ phía sau lưng Kỳ Gia, sợ nữ nhi lại khóc kêu tìm ba ba, như vậy nàng thật sự không biết phải an ủi nữ nhi như thế nào mới được.
Nàng ôm Kỳ Gia đi đến trên giường, nhắc nữ nhi ở trong phòng chờ một lát, chính mình thì đi vào trong viện múc nửa thau nước, trở về lấy khăn lông rửa mặt, rửa tay cho Kỳ Gia, chính mình cũng tiện thể lau mặt một phen.
“Gia Gia đói bụng không? Mẹ đi nấu cơm ngay đây.”
Kỳ Gia ngốc ngốc gật đầu.
Chu Hiểu Nhã mở cửa đi ra ngoài, qua đại khái tầm mười phút, lại bưng hai chén mì vào phòng.
“Gia Gia, hôm nay cũng chỉ có mì sợi, ăn tạm một chút, ngày mai mụ mụ đi mua xương sườn cho ngươi.”
Nàng mở ra chiếc bàn gấp để dựa bên tường, đặt hai chén mì lên, quay đầu lại kéo một chút một chiếc dây ở ven tường, bật lên chiếc bóng đèn duy nhất trong phòng chỉ có 25W, sau đó ôn nhu nói với Kỳ Gia.
Kỳ Gia nhìn thấy trong chén của mình có cái trứng tráng bao được chiên đến sáng bóng, mà trong chén của mụ mụ lại chỉ có mì sợi, liền cầm lấy chiếc đũa, vụng về đem trứng chiên chia làm hai nửa, một nửa đặt ở trong chén mụ mụ.
“Gia Gia trưởng thành, đã biết dùng chiếc đũa thật tốt, giỏi quá! Mụ mụ không ăn trứng gà, ngươi đều ăn đi, như vậy mới có thể lớn lên cao cao nga!”
Chu Hiểu Nhã nhìn nữ nhi, vui mừng nói.
“Mụ mụ ăn, ngươi ăn no mới có sức lực công tác kiếm tiền, mới có thể mua cho Gia Gia thật nhiều ăn ngon.”
Kỳ Gia chớp chớp mắt to, nhìn về phía Chu Hiểu Nhã, tiếp tục kẹp lên nửa cái trứng chiên, trực tiếp đưa đến bên miệng mụ mụ.
Tim của Chu Hiểu Nhã đều bị hòa tan.
Hai mẹ con rất nhanh đã ăn xong mì sợi. Chu Hiểu Nhã bóp kem đánh răng ra bàn chải cho nữ nhi, làm nàng chạy nhanh đánh răng, chính mình cũng đi trong viện đánh răng.
Lúc sau, Chu Hiểu Nhã lại mở TV ra cho nữ nhi, làm nàng xem phim hoạt hình.
Kỳ Gia nào còn có tâm tình xem phim hoạt hình, nhưng cũng sợ Chu Hiểu Nhã lo lắng, chỉ có thể giả vờ như đang xem《 Thư Khắc cùng Beta 》trong TV.
Trong lòng nàng vẫn luôn đang cân nhắc: nhìn dáng vẻ mụ mụ không giống như là đã trọng sinh trở về, rất có thể vẫn là mụ mụ ở nguyên lai niên đại này, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể xác định tám phần, còn phải quan sát thêm về sau, nếu trọng sinh nhất định mụ mụ cũng sẽ che giấu.
Nhìn qua bên ngoài cửa sổ là biết thời tiết đã nhập thu, bởi vì bên ngoài đều là lá vàng, ba ba chính là qua đời ở mùa thu. Tổng kết lại, nàng chính là về lại khoảng thời gian ba ba vừa mới qua đời, mùa đông năm 1991.
Kỳ Gia sinh ra vào tháng một năm 1988, khi nàng còn chưa đến 4 tuổi, kệ để hàng trong nhà xưởng nơi ba ba làm việc bị sập, hắn bị đè ở phía dưới, khi cứu ra đã không còn hô hấp.
Nàng không cam lòng: ông trời cũng quá tàn nhẫn, chỉ cần cho nàng xuyên trở về sớm hơn mấy ngày, nàng liền có thể nhắc nhở ba ba ngày đó đừng đi làm, có phải ba ba sẽ không bị đè đến chết hay không?
Nhưng vận mệnh đã như vậy, ai có thể thay đổi được đâu?
Một tháng sau khi ba ba qua đời, nhà xưởng bồi thường 8 vạn nguyên. Ở cái niên đại vạn nguyên hộ đã rất nổi danh kia, đó là một khoản tiền khổng lồ, tương đương với hơn 100 vạn ở hiện đại.
Vừa nói đến số tiền này, Kỳ Gia liền lại nghĩ tới người nãi nãi đã qua đời của mình, Kỳ Gia hận nàng cực kỳ.
Nãi nãi chẳng những cướp đi toàn bộ 8 vạn nguyên đó, còn đuổi ra mẹ con nàng rời khỏi tứ hợp viện đang ở, đem gian phòng này cho vợ chồng đại bá mẫu. Hơn nữa khi phá bỏ và di dời 20 năm sau, cũng không có chia cho mẹ con một các nàng phân tiền.
Hiện tại nàng Kỳ Gia đã trở lại, tuyệt đối không thể để lão thái thái xấu xa đó thực hiện được, tiền thuộc về nàng cùng mụ mụ, chắc chăn phải lấy lại, nếu không ba ba ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ không nhắm mắt. Nói không chừng, chính là ba ba ở trên trời nghĩ cách, làm nàng trọng sinh trở về lúc này để chiếu cố mụ mụ, không để mụ mụ phải vất vả như vậy nữa!