Băng Ca Đọc Các Màu Thoại Bản

Chương 3:

Sau vài ngày cày cuốc, Lạc Băng Hà cuối cùng cũng thành công chinh phục gần hết đống phi phàm sách này. Chỉ còn lại một cuốn hư hư thực thực miêu tả thế giới nội tâm của Thẩm Thanh thu mà thôi.

Hắn mới không hồi hộp!

Hắn chỉ nghiêm chỉnh tiếp thu lời gợi ý của Thiên Đạo mà thôi.

Nói chung mấy cuốn khác khá là khiến người mở mắt. Lạc Băng Hà chênh vênh giữa sụp đổ và đốn ngộ, tâm cảnh có chút (rất nhiều) cải thiện.

Tuy có thể xâm nhập thế giới trong mơ của người khác để đọc kí ức nhưng thấy cũng chỉ là phiến diện hình ảnh, đọc này lại khác.

Ninh Anh Anh thuần khiết đến nỗi vô tình.

Liễu Minh Yên bề ngoài băng sương nhưng ngầm yêu đọc đọc viết viết long dương sách vở. (Nàng còn ship Lạc Băng Hà với Mạc Bắc Quân!)

Nhạc Thanh Nguyên không phải vì bị Thẩm Thanh Thu nắm điểm yếu trong tay mà hết mực nhường nhịn.

Nghĩ đến [Tuy biết tiểu Cửu vẫn luôn ghen ghét tài năng của Liễu sư đệ nhưng sao chuyện này có thể xảy ra được cơ chứ? Tất cả đều tại ta, nếu như ta đến kịp thì căn cốt của đệ ấy cũng không bị tổn thương, không cần phải ghen tỵ. Đừng lo Tiểu Cửu, miễn Thất ca còn sống thì…]

Có chút mạc danh ghê tởm.

Nhưng Nhạc Thanh Nguyên vẫn để Thẩm Thanh Thu bị bắt vô tù…

Nhưng tương lai hắn sẽ vì Thẩm Thanh Thu mà cam tâm tình nguyện bước vào ắt phải chết bẫy rập…

Lạc Băng Hà lưu luyến nhìn cuốn cuối cùng, đưa ra anh minh thần võ quyết định: ngủ!

À đúng rồi, còn tiện thể giở trò trong giấc mộng của Lão Cung Chủ, đẩy người lên trạng thái tẩu hỏa nhập ma. Tất nhiên là có chừng mực, chỉ để người cơ hồ tàn phế thay vì chết.

Sáng sớm thức dậy, toàn thân thoải mái, tuy tâm thần thấp thỏm nhưng sớm chết sớm siêu sinh. Đọc xong liền có thể biết nên đối xử Thẩm Thanh Thu như thế nào.

Lạc Băng Hà mới không nhận định ở góc hẻo lánh nào đó trong tim thì mình vẫn là cái bạch liên hoa, dù bị đối xử bất công nhưng vẫn kiếm cớ giải thích rằng đó là lỗi của mình.

Không, hắn chỉ là muốn biết thêm để tra tấn hiệu quả tốt mà thôi (dù cho nhìn Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ thì chỉ cần tóm lấy Nhạc Thanh Nguyên tra tấn trước mặt ai đó là đủ).

Lạc Băng Hà có cảm giác mình đã quên cái gì đó.

[Thẩm Cửu gặp được một vị tu sĩ tên Nhạc Thanh Nguyên – người mà mọi người đều biết sẽ là chưởng môn đời tiếp theo của Thương Khung Tông.

Tất nhiên đó là nếu như người không chết non.

Tu vi thấp kém, trụ cột không vững chắc như Thẩm Cửu đều gϊếŧ qua một tá người có thực lực ngang thế.

Từ lúc đầu là buồn nôn phản kháng đến hiện tại là chết lặng.

Thẩm Cửu nửa bị ép, nửa cấu kết với Vô Yếm Tử làm việc xấu phóng hóa gϊếŧ người cướp của chưa việc xấu nào chưa làm qua.

Nhưng khi nhìn thấy người chắc chắn không phải Thất ca đó sắp bị Vô Yếm Tử gϊếŧ, thân thể Thẩm Cửu di động trước não bộ kịp phản ứng, từ phía sau đánh lén một nhát liền thọc chết “sư phụ” của mình.

Như năm đó nhìn Thất ca chọc phiền toái chuẩn bị mất mạng liền sử dụng linh lực cứu người, kết cục thân bị cầm tù tại Thu gia vậy.

Người tất nhiên không phải Thất ca một bên năn nỉ sư phụ hắn cho Thẩm Cửu bái nhập Thương Khung Tông môn hạ, một bên bám đùi dọa tự sát gì đó khi Thẩm Thanh Thu chính mình từ chối gia nhập.

Vị sư phụ kia một nên nhìn đồ nhi mình với ánh mắt hận sắt không thành thép, một bên nhìn Thẩm Cửu đầy ghét bỏ.

Thẩm Cửu có thể hiểu được, cậu đều ghét bỏ chính mình, tính tình không ra gì, căn cốt bị tổn thương, đã thế đều không còn trẻ nữa.

Thương Khung Tông ngoại trừ có công pháp thượng thừa và cái kho sách còn miễn cưỡng hấp dẫn Thẩm Cửu thì cậu cũng chẳng ham.

Tuy hiện một thân công lực không biết ngày nào sẽ bạo tẩu đưa người đi đời nhà ma nhưng tối thiểu Vô Yếm Tử đã chết, cậu được tự do nha, lại có đủ thực lực bảo vệ mình cộng thêm lấp đầy bụng gì đó, ai lại muốn chui vào trói buộc của môn phái chứ.

Rác rưởi Thất ca, đều chết tại xó xỉnh nào rồi, không đến cứu người ra khỏi Thu gia không sao nhưng tại ngươi mà tên thoạt nhìn giống nhưng tất nhiên không phải Thất ca này dọa tự vẫn đều làm ta sợ chết rồi.

Tên này cứ xin lỗi thứ gì đó nhưng có gì cần xin lỗi sao?

Làm ơn nói rõ ngươi có lỗi ở chỗ nào được không?

Cả vị sư phụ tiên trưởng kia và Thẩm Cửu đều vì Nhạc Thanh Nguyên léo nhéo mà bại lui nhưng Thẩm Cửu mới không cùng kẻ không phải Thất ca dính một chỗ liền tỏ vẻ mình muốn bái nhập Thanh Tĩnh Phong.]

Lạc Băng Hà tuy biết qua đọc sách liền biết Nhạc Thanh Nguyên có khổ tâm nhưng đọc theo góc độ của Thẩm Thanh Thu liền thấy hành vi của Nhạc Thanh Nguyên ngứa mắt lên.

[Hắn nói: “Ở đây Thất ca vừa có thực lực vừa có địa vị, có thể che chở không để cho tiểu Cửu chịu ủy khuất nữa.”

Nhưng hắn không phải Thất ca.

Thất ca chắc chắn sẽ về Thu gia cứu tiểu Cửu, nhưng Thất ca không tới có nghĩa là Thất ca đã chết.

Và Thẩm Cửu đã sớm chấp nhận sự thật này.]

Lạc Băng Hà thân là độc giả nhìn thấy nhân vật vì giao tiếp sai lầm dẫn đến bi kịch, tức mình đến muốn cắn khăn tay nhỏ, hoàn toàn xem nhẹ hắn đều ghét hai người này.

[Thẩm Cửu tu luyện công pháp được sư phụ mới phát xuống, khụ máu.

Một thử liền biết đây là loại mặt hàng gì rồi, cậu chờ các vị sư huynh dạo phố, mình đột nhập phòng rồi sao chép công pháp của họ, còn tiện tay lật mấy cuốn khác nhau xem thử có ai khác bị hố không.

Thật là, tuy công pháp của Vô Yếm Tử đưa cậu hố bẫy chồng chất nhưng tu luyện lên còn chắp vá, chỉ dễ tẩu hỏa nhập ma mà thôi. Vị sư phụ mới này liền giả vờ đều không cần, đưa hàng giẻ rách này muốn hoàn toàn hủy hoại kinh mạch cậu.

Nhưng cũng không thể trách được, ai biểu từ khi cậu trở về thì vị Nhạc Thanh Nguyên kia từ tu luyện cuồng ma trạng thái bắt đầu thả lỏng đâu.

Nhìn bé cưng một mảnh chân thành tâm bị Thẩm Cửu chà đạp tất nhiên phải tức rồi.

Công pháp cũ của Thẩm Cửu vốn cùi ghẻ, lỡ vì này mà chết thật thì hoàn toàn có thể đem cuốn công pháp mới giấu đi, đổ thừa Thẩm Cửu trước kia tu ma bị phản phệ.

Nhạc Thanh Nguyên có lẽ sẽ buồn một chút nhưng rồi sẽ có sự vật mới thu hút sự chú ý.]

Lạc Băng Hà không nghĩ qua ai đó cũng có tương tự trải qua, nhưng cũng không thông cảm gì.

Ngươi bị công pháp giả nên cũng muốn đi tìm người không liên quan là ta để trút giận sao?

[Thẩm Cửu thường thường đi nhận nhiệm vụ trừ ma vệ đạo.

Cũng không phải do trái tim chính nghĩa gì đó giả dối lý do, cậu chỉ là cần kiếm tiền thôi.

Thanh Tĩnh Phong toàn tầng lớp con ông cháu cha, không phải không có kẻ nghèo hèn xen giữa (tỉ như Thẩm Cửu) nhưng này là số ít. Cậu cũng không thể mặc đồ lỗi mốt giữa bầy có tiền con cháu này được.

Đánh đánh, đánh một hồi đến khi nhận được kiếm, ăn mặc đủ quy cách thì Thẩm Cửu cũng đánh ra một mảng thanh danh.]

Nha. Tuy lý do một lời khó nói hết nhưng tối thiểu thanh danh kia là đánh thật, người được cứu cũng là thật.

Lạc Băng Hà hồi đó ở Thanh Tĩnh Phong thấy Thẩm Thanh Thu cơ hồ không rời trúc xá, cứ tưởng danh tiếng gì đó đều là phịa đây.

[Thẩm Thanh Thu,Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu, tại sao lại là Thẩm Thanh Thu?

Nhạc Thanh Nguyên còn chúc mừng, tưởng hàm ý là sư phụ muốn tiểu Cửu muốn đem Thu gia bỏ lại phía sau, không bị quá khứ ám ảnh.

Nào có nói bỏ là bỏ được. Thẩm Cửu biết vị sư phụ kia chỉ là muốn kích cậu lần cuối, vì khi chọn đệ tử truyền vị thì liền mỗi Thẩm Cửu nhìn lên được mặt bàn.

Cậu đều không ham hố, Thẩm Cửu người từng liền sinh mạng của mình đều không sở hữu luôn muốn có mọi thứ, và kiến thức là thứ sẽ không thể bị tước đoạt, nên Thẩm Cửu điên cuồng học tập và dẫn đến hậu quả này đây.]

Lời đồn ra vẻ văn nhã cũng là giả.

Lạc Băng Hà lúc đọc xong góc nhìn của Nhạc Thanh Nguyên đều tưởng vị trưởng tông này dùng địa vị đá người xứng đáng để kéo Thẩm Thanh Thu lên làm phong chủ đây.

Luôn có cảm giác ngờ ngợ rằng mình đã quên mất điều gì.