Băng Ca Đọc Các Màu Thoại Bản

Chương 4:

[Thẩm Thanh Thu héo bẹp bẹp thức dậy, thâm tình nhìn Tu Nhã kiếm, có loại mãnh liệt muốn đem thân thể xuyên qua chết thẳng cẳng cho xong việc.

Ngay lúc này, trưởng môn sư huynh xông vào mà không gõ cửa như thường lệ…

A, vẫn là tạm sống tiếp đi.

“Tiểu… Thanh Thu sư đệ, lần đại hội thu đồ này đệ có hứng thú thu thêm đồ đệ không?”

Thẩm Thanh Thu tỏ vẻ không.

Đừng nhìn trên Thanh Tĩnh phong có nhiều đệ tử như thế, thực tế Thẩm Thanh Thu chỉ có hai đồ đệ chính thức là Minh Phàm và Ninh Anh Anh. Mấy đứa còn lại là được nhét vào với tư cách ngoại môn đệ tử và sẽ về nhà quản lý gia nghiệp sau khi đến tuổi.

Một trong mấy chiêu trò đánh bóng tư lịch của giới quý tộc.

“Danh sư xuất cao đồ” gì đó.

Tất nhiên do tu luyện không đàng hoàng nên cũng chưa có đứa nào có tư cách được dạy bởi Thẩm Thanh Thu. Tuy mấy thứ lớp cơ bản được dạy bởi mấy vị đồng kì và cựu học sinh không muốn rời núi vượt xa đẳng cấp của bất cứ vị thầy giới phàm tục nên dẫu biết khả năng được Thẩm Thanh Thu dạy rất thấp thì các bạn nhỏ cứ bị nhét vào.]

Ít ra như thế giải thích sư tôn ưu ái Minh Phàm và Ninh Anh Anh hơn các đồ đệ khác.

Khoan, như thế liệu có phải do Lạc Băng Hà là ngoại môn đệ tử.

Hồi đó quá lơ tơ mơ, cũng không hỏi mình là nội môn hay ngoại môn.

Nhưng dù cho là ngoại môn đệ tử thì không phải lý do bạo lực học đường đi.

[Thẩm Thanh Thu nhìn bầy trẻ hì hục đào hố phía dưới, phe phẩy quạt, không quá cố gắng che chắn vẻ mặt ghét bỏ.

Đừng hiểu lầm, tuy hắn vì một số lý do có thói ở sạch nhưng còn không đến mức không nhìn được một bầy trẻ lăn lộn qua bùn.

Chỉ là ai là người có ý tưởng thiên tài rằng đào đất là bài kiểm tra thích hợp vào tiên môn?

Tất nhiên nhìn vài đứa con ông cháu cha mặc quần áo lụa là lăn bùn cũng không tệ lắm.

Vài đứa chỉ đào được một tầng cạn hố, nhưng vài đứa có thiên phú đào hố dị bẩm, độ sâu không tệ, có thể trực tiếp nằm ngửa ra lấp đất lên thành một nắm mồ thoải mái.

Chẳng lẽ bài kiểm tra này thật ra là ví von việc tu tiên tuy có được năng lực thần kì và lâu dài tuổi thọ thì người vẫn trên con đường chui vào nấm mồ mà thôi?

Nếu thật là như vậy thì Thẩm Thanh Thu có chút xem trọng người ra ý tưởng cho đợt thi này.

(Không ngươi nghĩ nhiều, chỉ là thằng ra bài thi uống say ghi bậy vào tờ đơn mà thôi.)

Vì thiên thời địa lợi nhân hòa, Thẩm Thanh Thu khi đi mang theo Ninh Anh Anh, khi về mang theo Ninh Anh Anh cùng một cục bùn.

Thằng nhãi này là người có thành tích đào hố tốt nhất, có thể thấy được tương lai của nó sẽ hầm hố như thế nào.

Không biết sợi dây thần kinh nào bị trục trặc kĩ thuật mà Thẩm Thanh Thu quyết định nhận thằng này làm đệ tử nội môn. Khoảng khắc trà bái sư đắng ngắt chạm vào đầu lưỡi thì phản xạ tự nhiên sau tháng ngày hồi còn trẻ bị hạ độc khiến Thẩm Thanh Thu đem trà nóng văng lên người bạn nhỏ.

Hình như thằng nhãi này bị bỏng… đáng đời, dù cho trà đắng có thể lấy cớ người có khẩu vị nặng cho qua thì ai lại dùng nước sôi pha trà, muốn người uống phỏng lưỡi cháy cổ họng à?

Cảm giác tội lỗi không có, Thẩm Thanh Thu tỏ vẻ hồi mình còn trẻ thì bị bỏng gì đó là tiểu case, hắn mới không quan tâm đây.]

Lạc Băng Hà đọc đến đây thì bắt đầu ngờ ngợ nhận ra sư phụ của mình có khả năng nhận biết thế giới bị trục trặc kĩ thuật.

Nhưng đừng biện hộ tra tấn học sinh cũng là bình thường, Lạc Băng Hà tỏ vẻ hồi đó các sư huynh đều không bị đòn roi nhiều như mình. Này rõ ràng là trắng trợn nhằm vào.

[Hôm nay ngày tháng tốt đẹp, Thẩm Thanh Thu hiếm thấy không muốn chết, thật đáng mừng!

Thằng đồ đệ mới nhận Lạc Băng Hà gì đó bưng một chén cháo vào, tỏ vẻ là Minh Phàm nấu, Ninh Anh Anh đáng lẽ muốn bưng vào nhưng thấy Lạc Băng Hà đi ngang qua nên nhờ đưa giùm.

Ta tin ngươi cái bép á!

Minh Phàm tuy là con thứ năm không được sủng ái nhưng còn chưa rớt cấp xuống phải vô phòng bếp chiến đấu, Ninh Anh Anh giờ này còn ngủ đâu. Ngươi ngại ta không biết là ngươi nấu sao.

Thẩm Thanh Thu đem người xua đi, có chút thất vọng.

Nhãi ranh lầ đến đây tu luyện hay đến đây làm người hầu vậy.

Không phải nấu ăn là xấu nhưng việc nào ra việc đấy, ngươi đang một tay vẽ tranh thì đừng có một tay xóc lọ. Ở đây còn chưa thảm đến mức đồ đệ cần lãng phí thời gian tu luyện để hầu hạ người khác.

Thân là tu giả thì mấy trò tranh sủng này có chút dư thừa, hẳn là chăm chú tăng tiến thực lực mới là chính đồ. Không thấy ngày xưa sư phụ thấy Thẩm Thanh Thu ngứa mắt nhưng cuối cùng vẫn chắp tay giao chức vị trưởng Phong cho hắn sao.

Dù cho Thẩm Thanh Thu chính mình đều không đối với chức vị này có gì mặn mà là được rồi.

Một bên chửi thầm trong đầu, một bên thuần thục cầm ngân châm thử độc cùng bùa chú thử nguyền rủa, một bộ động tác nước chảy mây trôi.

Tuy rườm rà nhưng cuối cùng chén cháo vẫn yên vị trong bụng của Thẩm Thanh Thu rồi, dù sao phí phạm đồ ăn đáng xấu hổ.

Hương vị có khác, nhưng vị giác hồi nhỏ trải qua tàn phá không có tiêu chuẩn đánh giá nên ngoại trừ biết không tệ thì Thẩm Thanh Thu cũng không cảm thấy nó hơn hay kém đồ ăn thường ngày.]

Kiểm độc? Nguyền rủa?

Lạc Băng Hà tỏ vẻ mình đều chức vị cao còn chưa kĩ như vậy.

Nhưng Thiên Ma huyết mạch chú định ngoại trừ mấy thứ xuân dược thì mọi loại độc đối với Lạc Băng Hà đều là gia vị.

[Đêm nay trăng không có, một mảnh đen thùi.

Thẩm Thanh Thu hồi nãy vì không quá mĩ diệu tâm tình mà bật mình tỉnh giấc, kinh mạch lại có chút tăng thêm sứt sẹo.

Kể đến vụ này hắn cũng cảm thấy thói quen tẩu hỏa nhập ma khi ngủ của mình anh minh thần võ cực, giảm thấp tỉ lệ mất lý trí chém người, cũng không kinh động đến người khác.

Biết đâu được, coi chừng một ngày nào đó thân thể giẻ rách này sẽ vì một đợt nho nhỏ tẩu hỏa nhập ma mà chết mất trong khi ngủ. Như thế không cần đắn đo cái quỷ gì tự sát nữa.

Rất tiếc lần này chưa chết, Thẩm Thanh Thu ra ngoài thổi gió chơi, nếu có thể thổi ra cái trúng gió thì chắc Thương Khung Tông từ trên xuống dưới bao gồm cả hắn đều sẽ vui mừng.

Rất tiếc tu chân gì đó khó bệnh, mắt lại tinh mẫn nên dù không trăng thì khả năng lọt hố cũng không có luôn.

Không có mục đích tính di chuyển, đợi hoảng thần lại thì Thẩm Thanh Thu phát hiện mình đã đến trước phòng chứa củi.

Có chút bất ngờ khi phát hiện có người ngủ bên trong, là Lạc Băng Hà.

Nhìn tình huống thì đều ở lại có một thời gian rồi. Thẩm Thanh Thu không khỏi nhớ lại hồi đó mình vì dị ứng nam nhân mà ngủ phòng chứa củi thay vì chen kí túc xá đệ tử.

Chẳng lẽ?

Ngẫm lại thì mặt Lạc Băng Hà có thể tính là đẹp, lại lưu lạc một đoạn thời gian, người lại ngu như vậy tận lực cư xử như người hầu,… Hoàn toàn có khả năng bị dơ bẩn nam nhân đυ.ng chạm…

Thẩm Thanh Thu có chút muốn đem lớp phòng thân dành cho nữ mở rộng luôn đến nam đồ đệ, nhưng hắn dị ứng nam.

Thôi, đều học một thân bản lĩnh sẽ không có người có thể bắt nạt. Còn bây giờ người tuy yếu nhưng còn ở Thanh Tĩnh Phong đâu, ai dám tay máy tay chân liền chờ chết đi!]

Khoan, đừng nói tên cặn bã kia tưởng Lạc Băng Hà là chủ động dọn ra phòng chất củi ở.

Lạc Băng Hà đọc đến này bắt đầu cảm thấy nguy rồi, lại nhớ đến “Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ” mình đem người xé miếng, còn các kiểu tra tấn…

Lạc Băng Hà ngươi tỉnh tỉnh, Liễu sư bá còn bị tên khốn nạn này tính kế sát hại đâu.