Nữ Đế

Chương 3

"Lưu Tử Uyên, nàng muốn thế nào mới đồng ý cứu Nghi Nhi?"

Y lạnh lùng mở miệng, giọng nói như ra lệnh nhưng nghe lại giống cầu khẩn hơn.

Lòng y rối như tơ vò, y không muốn lại tổn thương nàng nhưng hiện tại Nghi Nhi đang nguy kịch nếu không cứu nàng ấy sẽ phải mất mạng.

"Bệ hạ...thần vẫn chưa khỏi bệnh."

Nàng cười, ánh mắt lộ vẻ bi thương, cơ thể này đã đến cực hạn. Nếu như còn phải cứu nàng ta, khác gì đâm đầu vào chỗ chết.

"Nhưng nàng ấy không đợi được, Lưu Tử Uyên chỉ cần cứu nàng ấy chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng nàng."

"Bệ hạ, cái mà thần muốn, người cho được sao?"

"Trẫm là thiên tử, thứ gì mà trẫm không cho được?"

"Thần chính là muốn ngôi vị hoàng hậu của nàng ta."

Sắc mặt y không vui, nữ nhân này trước đây rất ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay lại dám cãi lời y, còn đưa ra yêu cầu vô lý như vậy.

"Nàng đừng quá tham lam, chuyện gì ta cũng có thể chấp nhận nhưng vị trí đó...thì không được."

"Hahaha...thần chỉ là đùa người thôi. Năm đó, người cứu thần một mạng, hôm nay Lưu Tử Uyên thần sẽ trả cho nữ nhân của người."

Nàng cười nhưng lại chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào, chỉ cần bước vào cánh cửa kia rất có thể phải giao tính mạng ở đó.

Nàng ngước mắt lên nhìn nam nhân lần cuối. Gương mặt từng khiến nàng si mê đến cùng cực. Đế vương vô tình, nàng cũng nên từ bỏ thôi.

"Bệ hạ, trái tim của người...thần không đi vào được."

"Nếu như thần còn sống, chúng ta sẽ chỉ là quan hệ quân thần, không hơn không kém."

Nói rồi, nàng bước nhanh qua cánh cửa tối om không quay đầu lại. Có điều y không biết giây phút nàng quay lưng đi, cũng là lúc... giọt lệ trên mặt nàng nặng nề rơi xuống.

Nàng khóc, đã bao lâu nàng không còn thấy nước mắt của bản thân. Kẻ như nàng vốn không ai sót thương, nước mắt chỉ là thứ vô dụng. Nhưng lại vì y mà khóc.

Xem như đây là lần cuối thần đau lòng vì người.

"Tử Uyên ta...cũng là thân bất do kỷ."

Giọng y rất thấp, tựa như đang nói với chính mình.

Lúc này, trái tim y như bị vật gì bóp chặt đau đớn vô cùng. Y rất muốn ôm nàng vào lòng bảo nàng là không cần lấy máu nữa. Nhưng Nghi Nhi còn đang đợi y, y không thể bỏ mặt nàng ấy.

"Trẫm sẽ không để nàng chết."

Người đã đi rất lâu, còn mình y độc thoại. Chỉ là lấy vài giọt máu sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nàng sẽ ổn thôi.

Bệ hạ người không biết. Trái tim vốn đã chết, người sống hay không...thì có gì khác nhau?

[...]

Lưu Tử Uyên bị lấy máu, khoảng thời gian đó giống như địa ngục. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được mùi vị máu tanh.

Nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là giọng của Dương Khúc Nghi.

"Lưu Tử Uyên tại sao ngươi không chết đi. Vì ngươi mà chàng lạnh nhạt với ta. Ngươi biết ta hận ngươi đến mức nào không?"

Dương Khúc Nghi nói đầy cay nghiệt, ánh mắt hiện lên tia chết chóc, câu cuối nàng ta gần như gào lên.

Nàng ta tiếp tục thì thầm, giống như kẻ điên bóp chặt cổ nàng. Giây phút đứng trước bờ vực sinh tử, Dương Khúc Nghi đột nhiên buông nàng ra.

"Ha ha ha nhưng ta sẽ không để cho ngươi chết. Chàng càng quan tâm ngươi, ta sẽ càng khiến ngươi thêm khống khổ."

Đến khi dần dần mất ý thức, nàng vẫn không hiểu, không phải y yêu nàng ta sao, cớ sao Dương Khúc Nghi lại hận nàng đến như vậy.

[...]

Lưu Tử Uyên tỉnh dậy đã là một tháng sau, Tiểu Mai bên cạnh thấy thế vô cùng mừng rỡ vội đỡ lấy nàng.

Nàng ấy là cung nữ bên cạnh Tử Uyên, tính tình bộc trực nhưng rất tốt bụng, lại lanh lẹ. Tử Uyên rất thích nàng.

"Hoàng thượng giá lâm."

"Vi thần tham kiến hoàng thượng."

Lưu Tử Uyên muốn ngồi dậy, y liền vươn tay đỡ nàng. Nhưng nàng nhanh hơn một bước tránh đi. Y bắt hụt, tay dừng ở khoảng không.

"Nàng còn chưa hồi phục sức khỏe, không cần đa lễ."

Đối với hành động này của nàng, chắc là đang giận dỗi, y không tính toán.

"Hoàng thượng trăm công nghìn việc nhưng vẫn nghĩ đến thần. Thần vô cùng vui mừng."

Lời nói của nàng rất tự nhiên cũng rất cẩn trọng, giống thái độ của một thần tử đối với vua, nhưng nàng như vậy y lại rất khó chịu.

"Giữa hai chúng ta...không nên xa cách như vậy."

Y thà rằng cùng nàng tranh luận như trước đây. Chứ không phải vẻ hiếu thuận lãnh đạm như bây giờ, điều đó khiến y sinh ra cảm giác sợ hãi. Sợ...phải mất đi.