Từ lần đó Lưu Tử Uyên thay đổi rất nhiều, nàng không còn vui vẻ khi mỗi lần y đến thay vào đó là sự trầm mặt.
Y rất sủng ái nàng, còn đặc biệt phá lệ cho nàng ở trong cung.
"A Uyên, hiện tại Bách Lý triều đã ổn định, nàng cũng không cần phải ra chiến trường, hãy ở lại trong cung bầu bạn cùng trẫm."
Giọng nói y rất nhẹ, dịu dàng mang theo sự sủng nịnh.
Tử Uyên lãnh đạm gật đầu, lời của thiên tử là tuyệt đối, cho dù nàng không muốn cũng phải tuân theo.
Y bảo nàng ở lại Diên Minh Cung, nàng ở.
Nhưng thái độ của nàng đối với y ngày càng xa cách. Thậm chí có lúc y cảm thấy đây không còn là nàng, linh hồn nàng đã trôi đi tự phương nào.
Bách Lý Bạch không phân biệt được đối với nàng là loại cảm xúc gì, đơn giản chỉ muốn giữ nàng ở bên cạnh, thấy nàng y sẽ an tâm.
Ngày ngày, Lưu Tử Uyên ở lại Diên Minh Cung. Lúc rảnh rỗi thì nàng đọc sách, luyện bắn cung. Khi thì cùng Tiểu Mai đánh cờ, tản bộ ở Ngự Hoa viên.
Rồi xuân hạ thu đông, lại một năm với ba trăm sáu mươi lăm ngày nữa mặt trời mọc rồi lại lặn. Thế mà đã được một năm.
Lần này trong triều xảy ra biến cố lớn. Sở quốc đổi chủ, ngày càng cường mạnh y không thể không để tâm.
"Bệ hạ, quân ta hai lần công thành Sở quốc đều thua, chỉ sợ lần này cũng sẽ thất bại."
Dương thừa tướng nhìn sắc mặt y dần biến đổi rồi nói tiếp.
"Thần nghĩ cần cử ra một tướng tài thống lĩnh đại quân."
"Khanh nghĩ là ai."
Giọng nói mang theo khí lạnh kèm sự tức giận trông thấy. Từ khi khai thiên lập quốc đến nay, đây là lần đầu tiên y phải nếm mùi thua trận, đã vậy còn tận hai lần.
"Là Lưu Tử Uyên đại tướng quân, tuy một năm nay nàng không ra tiền tuyến nhưng chiến tích của nàng vẫn còn lưu danh ở đấy."
Bách Lý Bạch trầm ngâm một hồi rồi tiếp lời.
"Điều này hãy để trẫm suy nghĩ lại, nàng thân mang trọng bệnh nếu nhiều năm trước trẫm sẽ không để tâm còn bây giờ nàng rất yếu."
"Nước Sở cũng không phải là một đế quốc nhỏ, để nàng ra chinh chiến e là sẽ rất nguy hiểm."
"Nếu bệ hạ đã nói như thế, thần không còn lời gì để nói. Mạc tướng không được khỏe, xin được phép cáo lui."
Đến khi Dương thừa tướng đi mất, Dương Khúc Nghi trong lòng y mới ngọ nguậy, cất giọng nũng nịu.
"Bệ hạ, chàng có yêu thϊếp không."
"Có."
"Nhưng tại sao chàng lại để nàng ta vào cung, còn thường xuyên lui đến."
"Nghi nhi ta thích nữ nhân biết nghe lời."
Dương Khúc Nghi nước mắt lưng tròng, hờn dỗi nói.
"Bệ hạ nếu chàng yêu thích nàng ta, thay vì cứ giữ mãi trong cung chi bằng hãy để nàng ta lập công quay về. Chàng có thể đường đường chính chính nạp nàng ta làm phi."
Bách Lý Bạch kinh ngạc nhìn nàng, nữ nhân này trước đây không cho y sủng hạnh một vị phi tử nào, hôm nay còn đặc biệt giúp y nạp Lưu Tử Uyển làm phi, không biết là phúc hay họa.
"Nàng đồng ý sao?"
"Chỉ cần chàng vui vẻ, thϊếp cũng sẽ vui."
Lưu Tử Uyên lần này ngươi đi, sẽ không thể quay về, một người đã chết... sao còn có thể tranh sủng. Nghĩ đến thôi tâm tình nàng ta càng vui vẻ.
Tiếng cười đùa vang khắp căn phòng, nụ hôn hai người càng mãnh liệt...một đêm triền miên.
[...]
Ngày nàng đi, y đích thân đưa tiễn. Không quan tâm đến ánh mắt của quần thần, y hôn hên mắt nàng.
Bách Lý Bạch hạ giọng để chỉ nàng nghe thấy.
"A Uyển đừng lo. Đến khi nàng về ta sẽ lập nàng làm hoàng quý phi."
Nàng ngước mắt nhìn y, đôi mắt đen huyền mang theo ý cười nhàn nhạt.
"Bệ hạ thần không ở đây. Xin người hãy bảo vệ Tiểu Mai đừng để em ấy xảy ra chuyện. Đây là khẩn cầu duy nhất của thần."
"Nàng... không có gì muốn nói với ta sao?"
"Bệ hạ là bậc thiên tử, xung quanh người có rất nhiều trọng thần... không có Tử Uyên người vẫn sống rất tốt."
Y nhìn thân ảnh dần khuất sau con đường dài. Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng y lại có cảm giác như là... sinh ly tử biệt.