"Bệ hạ, Lưu tướng quân bị nhiễm phong hàn, sau khi từ Thận Hình Ti về nàng sốt rất cao."
Lý công công chạy từ bên ngoài vào, thở không ra hơi.
Ông ta đối với nàng mười phần kính trọng. Một nữ nhi dùng máu để bảo vệ giang sơn Bách Lý triều, nay lại thành thế này...thật không đáng.
"Mặc kệ nàng ta. Lưu Tử Uyên đại tướng quân uy dũng hơn người, không chết được."
Y chẳng thèm quan tâm đến nàng.
Bách Lý Bạch gặp nàng giữa cuộc săn người năm nàng tám tuổi, thời điểm đó mưa máu gió tanh, kẻ chết người sống, loạn lạc vô cùng.
Gương mặt nàng lúc ấy lại không thấy giọt nước mắt nào, đôi mắt toát lên sự quật cường hiếm thấy. Nhưng hôm nay chỉ vì nhiễm chút phong hàn mà lại làm phiền y. Chắc lại vì tranh sủng ái đây mà.
"Nhưng...bệnh tình rất nghiêm trọng, nếu không kịp chữa trị...sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Trẫm bảo ngươi cút ra, ngươi không nghe thấy sao?"
Y cất giọng lạnh lẽo thấu xương. Nàng thật giỏi, hôm nay còn bày kế mua chuộc người bên cạnh trẫm.
Lý công công bị dọa sợ đành phải cáo lui. Ông ta có ý muốn giúp đỡ nàng cũng e là lực bất tòng tâm. Ông thở dài...đế vương xưa nay đều bạc bẽo vô tình.
[...]
Lưu Tử Uyên bệnh rất nặng, tối đó không biết nàng đã trãi qua những gì, chỉ nhớ chảy rất nhiều máu, máu nhuộm đỏ cả y phục thấm vào trong tim.
Cơ thể nàng trước đây vốn rất khỏe. Nhưng từ khi chinh chiến Tây vực về đã bắt đầu yếu đi. Những nội thương dồn nén lâu ngày nay bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bùng phát dữ dội.
Nàng đau đớn, sợ hãi, tuyệt vọng. Nàng gọi tên
y rất nhiều lần, rất nhiều lần, nhưng nàng biết y sẽ không đến.
Đã qua bao lâu nàng không biết cũng chẳng để tâm, chỉ là khi nàng mở mắt ra lần nữa đã thấy gương mặt của y.
"Thần...chưa chết sao?"
"Trẫm muốn nàng sống, diêm vương cũng phải trả nàng về."
Tâm tình y vui vẻ hiếm thấy. Thực chất khi nghe tin nàng bị ngất đi, không hiểu vì sao trong lòng y lại sinh ra một cảm giác đau đớn mãnh liệt.
Thấy nàng vẫn an toàn, lòng y mới bình lặng trở lại. Y không biết thứ cảm xúc đó gọi là gì, rất nhiều năm sau đó Bách Lý Bạch mới nhận ra...thì cũng đã muộn.
"Mau...há miệng trẫm bón thuốc cho nàng."
Lưu Tử Uyên kinh ngạc nhưng cũng không kháng cự, tranh cãi với y chi bằng giữ tinh lực cho mình thì hơn.
Y bón từng ngụm, từng ngụm thuốc, động tác y dịu dàng đến nỗi bản thân cũng chẳng nhận ra.
Nàng bệnh trông rất đáng yêu sự cứng rắn ngày thường nay biến đâu mất chỉ còn lại dịu dàng như nước.
Bách Lý Bạch thấy một Tử Uyên như vậy, quả thực không nhịn được. Giây phút môi y kề sát môi nàng, bỗng Lý công công từ đâu chạy đến.
"Bệ hạ"
"Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương..."
"Nàng ấy làm sao?"
Bị làm phiền y bực bội đáp.
"Hoàng hậu nương nương bị người ta hạ độc vào thức ăn, nay đã lâm vào hôn mê rồi."
"Cái gì?"
Chưa nghe hết câu y đã gấp rút đi mất, chỉ để lại cho nàng bóng lưng quạnh quẽ. Đến khi người mất hút, nàng mới chậm rãi thở dài.
"Bệ hạ...người không yêu...cớ sao lại gieo hi vọng."
[...]
"Hoàng hậu trúng phải một loại cổ độc xa xưa. Muốn cứu, phải dùng Tuyết Linh Chi nghìn năm."
Thái y chuẩn mạch cho Dương Khúc Nghi rồi nói tiếp.
"Nhưng có điều độc tính của nó rất mạnh, phải có thuốc dẫn mới có thể áp chế được."
"Thuốc dẫn gì, khanh mau nói. Cho dù là trăng trên trời trẫm cũng hái xuống cho nàng."
Y lo lắng cho Dương hoàng hậu nhưng gương mặt vẫn rất bình tĩnh, giống như một mặt hồ phẳng lặng.
Sự lo lắng ấy không giống như hôm Lưu Tử Uyên xảy ra chuyện. Nhưng rốt cuộc là khác điểm nào...y cũng không biết.
"Đó chính là máu của nữ tướng quân uy phong anh dũng, chỉ có nữ nhân mạnh mẽ mới có thể trấn áp được kịch độc."
Nữ tướng quân, nữ tướng quân, câu nói liên tục vang trong đầu y. Bách Lý quốc này chẳng phải chỉ có một nữ tướng duy nhất...là nàng thôi sao.