Đột nhiên không kịp đề phòng bị cây gậy thịt nóng hầm hập đập vào mặt, cự vật dí vào môi đỏ mọng kiều diễm của Triệu Trân Châu, qυყ đầυ phình to như cây nấm, cọ qua cọ lại, chất lỏng ướt dầm dề dính vào khóe miệng cô.
Có hương vị thuộc về anh, cũng có thuộc về cô.
Lệ Phong Niên không quá dùng sức, cũng chưa từng đâm vào trong khoang miệng ấm áp của Triệu Trân Châu.
Mà dùng qυყ đầυ vuốt ve cánh môi cô đồng thời lại dùng sức nhéo cằm cô.
Triệu Trân Châu hiểu rồi, Lệ Phong Niên là đang cảnh cáo, nếu cô cãi lời, giây tiếp theo, nói không chừng anh sẽ lôi cô ra khỏi bàn làm việc, để đồng nghiệp quen thuộc với cô nhất nhìn thấy một mặt không dâʍ đãиɠ không chịu nổi của cô.
Hừ, thật là một người đàn ông âm hiểm xảo trá!
Triệu Trân Châu mắng một tiếng ở trong lòng, nhưng vẫn không thể không nghe lời mở môi, dùng miệng ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của Lệ Phong Niên.
Miệng cô rất nhỏ, mà dươиɠ ѵậŧ của Lệ Phong Niên lại không phải kích cỡ của người bình thường, chẳng sợ cô nỗ lực há to miệng, gần như chỉ ngậm được qυყ đầυ cùng một phần ngắn thân gậy, còn có một phần ba da thịt vẫn lộ ra ngoài.
Hô hấp Triệu Trân Châu cứng lại, vốn định hòa hoãn một hơi, chậm rãi thích ứng với cự vật siêu lớn của người đàn ông.
Nhưng ai ngờ Lệ Phong Niên vừa rồi còn án binh bất động, đột nhiên dùng sức ngay lúc này, bàn tay dày rộng ấn gáy cô vào giữa hai chân
“A ——”
Triệu Trân Châu không nhịn được phát ra một tiếng kêu rên, không gian trong miệng đều bị gậy thịt thật lớn lấp đầy, qυყ đầυ ướt đẫm gần như chọc tới cổ họng cô, niêm mạc khoang miệng kề sát vào thân gậy.
Theo hô hấp, thịt mềm trong khoang miệng cô run lên, gần như mang đến cảm giác khít khao không khác gì hoa huyệt, khiến Lệ Phong Niên sướиɠ điên, vẻ mặt hiếm khi thả lỏng.
Mà tất cả những biểu hiện này, Triệu Trân Châu quỳ dưới đất đương nhiên là nhìn không tới.
Chỉ khổ cô, theo cây gật thịt của Lệ Phong Niên thâm nhập, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dùng dâʍ ɖị©ɧ dính trên thân gậy, đều nhét hết vào miệng cô, mùi vị tanh nồng tràn lan nơi đầu lưỡi.
Cô ngậm quá sâu, dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông mang theo mùi vị nam tính đặc trung chui vào trong khoang mũi của cô.
Mùi vị kia, quá dâʍ đãиɠ.
Hừ, ai nói chỉ có phụ nữ mới da^ʍ, đàn ông còn không phải cũng rất da^ʍ sao!
Triệu Trân Châu căm giận nghĩ, động tác ngoài miệng cũng không dừng lại, tiếp tục phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ của Lệ Phong Niên, lúc này bỗng nghe thấy tiếng của Chu Nam.
Đại khái là do anh ta nghe được tiếng vang, cho nên mở miệng hỏi, “Lệ tổng, vừa rồi là tiếng gì vậy?”
Triệu Trân Châu lập tức trở nên khẩn trương, đến hô hấp cũng cũng chậm lại, miệng theo bản năng mυ'ŧ chặt, hàm răng thiếu chút nữa cắn cào gậy thịt của Lệ Phong Niên, cũng may người đàn ông phản ứng rất nhanh, một tay bóp lấy hàm dưới của cô, mới ngăn cản thảm họa xảy ra.
Nhưng mà… Lệ Phong Niên sẽ trả lời như thế nào đây?
Triệu Trân Châu có hơi kiêng kỵ với tinh cách vui buồn thất thường của Lệ Phong Niên, càng sợ lúc này anh sẽ nói ra những lời không nên nói.
Tuy rằng cô không phải người của thế giới này, nhưng bản thân đang trong tình cảnh này vẫn cảm thấy thẹn.
Lúc này không cần Lệ Phong Niên nhắc nhở, cô cũng tự động ngậm cây gậy thịt của người đàn ông phun ra nuốt vào, đầu lưỡi liếʍ đến hăng say, mang theo cảm giác lấy lòng.
Kỹ xảo khẩu giao của Triệu Trân Châu bình bình, không có đặc thù gì, nhưng thái độ chịu thua của cô, lại khiến Lệ Phong Niên vô cùng hưởng thụ, rất nhanh giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến.