Xuyên Không: Tôi Trở Thành Thư Ký Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 3

“Hả?”

Nghe thấy mệnh lệnh của Lệ Phong Niên, Triệu Trân Châu mơ hồ, cô cắn chặt răng, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ “Mặt người dạ thú”!

Nhưng thân thể cô lại phản ứng hoàn toàn ngược lại, giọng nói trầm thấp của người đàn ông giống như bàn tay vô hình âu yếm thân thể này, mang đến một dòng điện lưu, khiến hoa huyệt của cô mất khống chế run lên, từ trong lòng tràn ra cảm giác trống rỗng.

Nhưng đúng 7 giờ bắt đầu tiệc rượu rồi…

Triệu Trân Châu giãy giụa giữa tìиɧ ɖu͙© cùng lý trí, cô do dự.

đúng lúc này truyền đến một trận tiếng gõ cửa, cô lập tức ngước mắt nhìn về phía Lệ Phong Niên.

Lệ Phong Niên híp đôi mắt sắc bén nhìn cô, môi mỏng khẽ nhúc nhích, gần như ngay sau đó sẽ nói ra hai chữ “mời vào”——

Triệu Trân Châu biết rõ tính cách người đàn ông này, Lệ Phong Niên đã quyết định sẽ không cho ai có quyền sửa đổi.

Nếu hiện tại cô không phục, anh thật sự sẽ mời người bên ngoài vào, nhìn thấy dấu vết da^ʍ mĩ trải khắp căn phòng, còn có cả người cô đang trần trụi.

Mắt nhìn cửa có thể bị đẩy ra bất cứ lúc nào, Triệu Trân Châu thót tim, cũng không dám chần chờ nữa, luống cuống tay chân vơ quần áo trên đất, chống thân thể quỳ gối giữa hai chân Lệ Phong Niên.

Cũng chỉ có nơi này mới là nơi che chắn an toàn nhất cho cô trong phòng làm việc rộng lớn này.

Nhưng tất cả đối với Lệ Phong Niên mà nói, vẫn chưa đủ.

Đô mắt đen của anh trầm xuống, di chuyển ghế dựa dưới chân thêm nửa bước, ngang ngược nhốt Triệu Trân Châu trong không gian nhỏ hẹp dưới bàn, cũng khiến cây gậy thịt còn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dùng dịch da^ʍ đến trước mặt cô.

Cự vật khổng lồ, toàn thân màu đỏ tím, không chỉ thô dài mà còn nóng hầm hập kiêu ngạo ngẩng đầu.

Mỗi một lần tiến vào đều có thể chạm đến cửa tử ©υиɠ, mỗi khi nhớ tới, của tử ©υиɠ của cô lại run lên.

Nhìn cây gậy thịt gần trong gang tấc của người đàn ông, Triệu Trân Châu theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, không thể tin vật thể thô to như thế có thể dễ dàng ra vào trong cơ thể của cô.

“Mời vào.”

Dứt lời, cửa văn phòng bị đẩy ra, tiếng bước chân liên tiếp truyền tới.

Triệu Trân Châu cuộn tròn trong không gian hẹp, cô ép sát trên đất nên càng dễ dàng nghe được tiếng bước chân, cuối cùng người nọ dừng ở bên kia bàn làm việc, chỉ sợ cách cô không quá nửa mét.

“Tổng giám đốc Lệ, đây là bản kế hoạch anh căn dặn lúc trước, đã sửa lại dựa theo yêu cầu của anh …”

Người nọ vừa mở miệng, Triệu Trân Châu liền nghe ra giọng anh ta, là Chu Nam, cũng giống Triệu Trân Châu đều là thư ký của Lệ Phong Niên, bàn làm việc của anh ta còn sát bàn của cô.

Bọn họ không có nhiều tiếp xúc nhiều lắm, nhung Chu Nam luôn tìm cô nói chuyện, hiển nhiên là có ý với cô.

Mà hiện giờ, anh ta tây trang giày da đứng đó, cô lại như thú cưng cuộn tròn ở giữa hai chân người đàn ông.

Sa thịt trơn bóng, bầu ngực tuyết trắng đẫy đà, bờ mông tròn trịa vểnh cao, tất cả đều bại lộ ở trong không khí; thậm chí còn có dịch da^ʍ trong suốt, đang từ từ chảy ra giữa khe huyệt…

Sự khác biệt quá lớn khiến Triệu Trân Châu thẹn thùng không thôi, cả người càng thêm mẫn cảm, rõ ràng không có ai đυ.ng vào, nhưng vừa nghe thấy giọng Chu Nam, thân thể sẽ không khống chế được mà co rút.

Là sợ, cũng là… Hưng phấn.

Lệ Phong Niên như biết hết thảy, cố ý hỏi Chu Nam mấy vấn đề, bắt anh ta trả lời kỹ càng.

Trong lúc Chu Nam nghiêm túc nói chuyện, tay phải Lệ Phong Niên lại chui xuống bàn làm việc, bàn tay dày rộng luồn ra sau gáy Triệu Trân Châu, ấn đầu cô về phía mình.