Xuyên Không: Tôi Trở Thành Thư Ký Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 5:  

“Điều hòa trong văn phòng này trục trặc, ngẫu nhiên sẽ phát ra một ít tiếng động.” Lệ Phong Niên trả lời như thế.

Chu Nam làm hết phận sự nói, “Tổng giám đốc Lệ, tôi lập tức thông báo cho bộ phần hành chính, sai người đến sửa lại.”

Triệu Trân Châu nghe thế, yên lặng trợn trắng mắt, nếu còn phái người tới, chẳng phải dáng vẻ dâʍ đãиɠ dưới bàn cả cô sẽ bị thêm nhiều người thấy sao.

Cô chờ Lệ Phong Niên từ chối, nhưng lại chỉ thấy thấy anh đáp.

“Sửa thì đương nhiên phải sửa…”

Những lời này, không giống như nói với Chu Nam, mà càng giống như nói với cô hơn.

Triệu Trân Châu lập tức cảm thấy người đàn ông này thật sự xảo trá, mà cô thì không thể không khuất phục dưới háng anh, chỉ có thể tiếp tục nhận dươиɠ ѵậŧ thô to, ngậm sâu vào trong, đẩy nhanh tốc độ thọc vào rút ra.

Triệu Trân Châu ngậm gậy thỉ mộ lúc, chậm rãi tìm được kỹ xảo.

Lúc cô phun ra gậy thịt ra, đầu lưỡi sẽ liếʍ lấy khe nhỏ tren qυყ đầυ, sau đó liếʍ một vòng trên thân gậy.

Cô không chỉ liếʍ, còn thoáng dùng sức, mυ'ŧ lấy, mυ'ŧ sạch chất lỏng trong suốt đang phun ra trên đỉnh qυყ đầυ, ngoài mùi tanh thì không có mùi lạ nào khác.

Đầu lưỡi thoáng động, cứ vậy nuốt xuống.

Lệ Phong Niên bị cô mυ'ŧ cho bụng nhỏ buộc chặt, cơ bắp căng ra, nếu không vậy, chắc tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh đã bị cô mυ'ŧ ra rồi.

Thật là chỉ thoáng không cẩn thận, là dễ bị lật thuyền trong mương.

Lệ Phong Niên phẫn nộ phát tiết trên người Triệu Trân Châu, bàn tay lại một lần nữa đè gáy cô, đột nhiên động thân, hung mãnh tiến vào.

Gậy thịt đυ.ng tới chỗ sâu trong cổ họng, xúc cảm hít thở không thông cũng càng thêm rõ ràng.

“Ưm ưm…”

Đột nhiên bị thọc vào, Triệu Trân Châu khó chịu muốn khóc, đặc biệt là cảm giác hít thở không thông truyền đến, mà cô không chỉ không thể phản kháng, trái lại còn phải chịu đựng không được phát ra âm thanh, người đàn ông này rõ ràng muốn làm chết cô mà!

Cũng may Lệ Phong vẫn biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ giữ tay hai ba giây, lập tức buông lỏng.

Triệu Trân Châu vội vàng nhả cự vật ra ngoài, thở hổn hển một hồi, hai mắt mở ra, hốc mắt đầy nước.

Cùng lúc… tiểu huyệt dưới thân cô cũng ướt dầm dề, tuôn trào dịch da^ʍ.

Triệu Trân Châu chậm rãi cảm nhận sự sung sướиɠ cùng trống rỗng đồng thời đánh úp cơ thể, đột nhiên mắt đẹp trừng lớn, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.

Chẳng lẽ chủ nhân thân thể này là một người cuồng chịu ngược, hoan ái thế này mà vẫn đạt được kɧoáı ©ảʍ, khó trách vừa rồi lúc Lệ Phong Niên đánh mông cô, tiểu huyệt lại run lên co rút, càng mυ'ŧ càng chặt.

Cô có chút hoảng hốt, rồi lại mang theo một tia si mê, tiếp tục ngậm gậy thịt của Lệ Phong Niên.

Trên bàn làm việc, cuộc đối thoại vẫn còn tiếp tục.

Chu Nam nghe xong lời Lệ Phong Niên nói, lại tiếp lời, “Tổng giám đốc Lệ, tôi sẽ lập tức đi làm.”

“Ưm ưm…” Triệu Trân Châu ở phía dưới phát ra tiếng kháng nghị rất nhỏ.

Lúc này, Lệ Phong Niên không làm khó xử cô nữa.

Anh nói với Chu Nam, “Chuyện này không vội, cậu giao cho thư ký Triệu làm đi.”

“Vâng, tổng giám đốc Lệ. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài trước.”

Nghe Chu Nam nói thế, Triệu Trân Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lệ Phong Niên bỗng nhiên lại gọi anh ta lại, còn hỏi anh ta một vấn đề, “Thư ký Chu,, cậu ngồi bàn bên cạnh thư ký Triệu đúng không, biểu hiện trong công việc của cô ấy thế nào, tôi muốn nghe ý kiến của cậu.”