Chương 8.2: Hiệu quả cách âm không tốt
Trở lại phòng, vừa mới đóng cửa lại thì Dung Mộc Trình đã lập tức lôi một tờ giấy ra viết viết vẽ vẽ.
"Hôm nay thu hoạch được không ít, câu hỏi đặt ra càng ngày càng nhiều, tại sao người chết đều thuộc lớp mười một ba? Tại sao bọn họ say mê với việc học hành như vậy mà thành tích vẫn kém cỏi? Thêm nữa..."
"Quan Mạt ngày hôm qua nói rằng cô ta ở nhà trọ nữ tìm được một quyển nhật ký, nhưng hai mươi năm trước thì ký túc xã nữ bây giờ đã là ký túc của nam. Cô ta đang nói dối. Nhưng tại sao?" Tạ Nghiên có chút không hiểu.
"Hóa ra cậu còn là một tên cặn bã, nghiêm túc học hành như vậy mà thành tích vẫn kém, thật là ngốc." Dung Mộc Trình không nhịn được mà cười nhạo Lâm Ý một phen.
Lâm Ý quẹt miệng không phục: "Đó không phải là vì thành tích kém nên mới muốn học cho giỏi hay sao, anh xem cái gì mà trường học cặn bã, đây rõ ràng là kì thị! Cặn bã bọn tôi cũng có thể nghịch tập!"
Lời cậu nói tưởng như vô tình nhưng lại nhắc nhở hai người kia, Dung Mộc Trình đột nhiên cười lên nói: "Tôi hiểu rồi, hóa ra là vậy."
Một người thông minh như Tạ Nghiên tất nhiên cũng nghe hiểu, đáp lại: "Không sai, bởi vì thành tích kém nên mới muốn học hành như vậy, cho nên trên bàn học của bọn họ mới chứa đầy sách bài tập và sách luyện thi."
Lâm Ý vẻ mặt chấm hỏi: Tại sao cậu không hiểu cái gì hết vậy?
Không thể không công nhận hai người này đúng là nhân vật công thụ chính trong truyện, mới quen nhau không bao lâu mà đã ăn ý tới vậy rồi.
"Vậy thì hiện tại chúng ta chỉ còn hai vấn đề, đó là đàn dương cầm trong phòng học nhạc, con quỷ mà tôi đuổi theo tới cuối hành lang và con quỷ mà anh gặp được ở nhà vệ sinh, và cả, mục đích của nó..."
Dung Mộc Trình nói xong thì vẽ hai dấu chấm hỏi lớn lên giấy.
"Ngày mai tôi vẫn sẽ tiếp tục đi phòng hồ sơ, cậu đi theo Quan Mạt, cô ta có vấn đề."
Tạ Nghiên sắp xếp nhiệm vụ, ánh anh dừng lại trên người Lâm Ý một hồi rồi nói: "Em ngoan ngoãn đi học là được."
Lâm Ý: QAQ.
Tạ Nghiên vừa rời khỏi phòng không lâu thì cửa lại bị gõ.
Dung Mộc Trình hơi kinh ngạc, người tới là Triệu Trác Phi.
"Tôi không có ý xấu, cũng không có ý định hợp tác với cậu." Triệu Trác Phi nhanh chóng bày tỏ thái độ.
"Mặc dù chúng ta đều không biết rõ đối phương, nhưng mà tôi nghĩ là dù sao cũng đã tới đây nên muốn cảnh báo cho cậu một chút." Triệu Trác Phi do dự một hồi mới nói: "Cẩn thận An Minh."
An Minh chính là tên côn đồ nghiện thuốc lá.
Vẻ mặt Dung Mộc Trình vô cảm, tiếp tục chờ đối phương nói tiếp.
Triệu Trác Phi lại nói tiếp: "Hắn đang nói dối, hắn vốn chưa từng đi tới phòng làm việc của giáo viên!"
Chuyện này cũng thật thú vị, Dung Mộc Trình hỏi vì sao anh ta lại biết.
"Hôm nay tên mập không thoải mái nên tôi một mình ra ngoài, lúc đó tên mập đã thấy An Minh không hề đi đâu cả, cho tới khi tới giờ họp thì hắn mới xuất hiện ở phòng khách!"
Dung Mộc Trình nở một nụ cười nhạt: "Vậy tại sao anh lại không cảm thấy là tên mập đang nói dối? Hắn ta ở trong phòng mình mà còn có thể nhìn thấy phòng bên cạnh à?"
Triệu Trác Phi nhanh chóng phủ nhận: "Không thể nào."
Triệu Trác Phi nói vô cùng chắc chắn, khuôn mặt anh ta nghiêm lại, đè thấp giọng nói: "Thật ra tôi và tên mập trước khi tới đây đã quen biết nhau rồi, cho nên hắn ta không thể nào lừa tôi được, cậu cũng biết vật liệu đã trải qua mười mấy năm thì khả năng cách âm cũng kém đi mà."
"Dù sao tôi cũng chỉ tới nhắc nhở cậu thôi, tin hay không thì tùy cậu."
Nói xong anh ta liền rời đi.
"Anh ta nói có thật không?" Lâm Ý dò hỏi.
"Nửa thật nửa giả."
Dung Mộc Trình không tin tưởng đám người ở đây lắm: "Chỉ là... anh ta có một câu chắc chắn là thật."
"Hả?" Lâm Ý ngẹo đầu, trong mắt toàn là sương mù.
Ngay sau đó cậu lập tức bị đẩy ngã lên bàn, Dung Mộc Trình đè lên người cậu, bàn tay hắn sờ soạng khắp cơ thể cậu, rồi hôn một cái lên môi cậu và nói: "Hiệu quả cách âm không tốt."