Chương 9.1: Kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong phòng hồ sơ.
Đối với những người yêu thích hiện tượng siêu nhiên mà nói thì nơi đây chính là thiên đường của bọn họ, những câu chuyện ma quỷ huyền huyễn luôn hấp dẫn tầm mắt của họ, khiến bọn họ đắm chìm vào đó, khao khát được tìm ra bí mật đằng sau.
Nhưng đối với Lâm Ý mà nói thì đây thật sự như muốn đòi mạng quỷ của cậu vậy.
Thật sự, Dung Mộc Trình tại sao có thể không chút thương tiếc mà ném cậu trong một phòng học toàn là quỷ như thế này chứ?
"Tra nam!" Khuôn mặt nhỏ của Lâm Ý nhăn lại, cậu càng nghĩ càng tức.
"Dạo gần đây cậu không học tập nghiêm túc lắm đâu, Lâm Ý à, cậu phải cố gắng hơn nữa đó."
Giọng nói như u linh vang lên bên tai Lâm Ý, cậu bị hoảng sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên, vội vàng vớ quyển sách bên dưới mà run rẩy đọc bài trong giờ học văn.
Lâm Ý không có hơi thở, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được không khí bên trong lớp học không hề chuyển động, giống như là chìm vào bóng đêm vĩnh viễn vậy, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, đột nhiên có một bàn tay thon dài sạch sẽ gõ lên mặt bàn cậu một cái.
"Ngẩn người?"
Là Tạ Nghiên.
Lâm Ý lúc này giống như tìm được cọng rơm cứu mạng của mình vậy, cậu nhào tới ôm chặt lấy eo anh, vừa khóc vừa nói: "Hu hu... tôi không muốn... tôi không muốn ở lại đây... anh dẫn tôi đi đi... hu... tôi không hề thích đọc sách một chút nào..." Đặc biệt là còn phải đi học chung với một đám quỷ.
Ngón tay ấm áp lau đi nước mắt trên mặt cậu, giọng nói trầm thấp kèm theo sự bất đắc dĩ: "Quỷ nhát gan."
Cuối cùng Lâm Ý vẫn được Tạ Nghiên nửa ôm nửa kéo ra ngoài phòng học.
Suốt cả đường đi cậu không hề dám ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, rất sợ mình vừa ngẩng đầu lên là sẽ lập tức đối diện với một cái mặt quỷ ngay, cậu nép chặt vào lòng Tạ Nghiên, trên người anh có một mùi hương xà phòng nhàn nhạt khiến Lâm Ý không nhịn được mà khẽ ngửi một cái.
Cua đông quẹo tây một hồi thì Tạ Nghiên ngừng lại, lúc này Lâm Ý mới có can đảm ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
"Đây là chỗ nào?"
Hai tay Lâm Ý nắm lấy quần áo của anh, lén lén lút lút nhô đầu ra ngoài tra xét, nhìn ngó xung quanh.
Chỗ này không giống như phòng học trống trải, ở đây tràn đầy các kệ sách ngăn lại với nhau, phía trên chất đầy sách và các loại tài liệu niêm phong, bụi bặm bên trong dày đặc, trên mỗi kệ sách cũng tràn đầy mạng nhện nhỏ xíu.
Xung quanh tối đen, cả phòng chỉ có mỗi chiếc đèn pin trên tay Tạ Nghiên là phát ra ánh sáng.
"Phòng lưu trữ hồ sơ."
Tạ Nghiên không nói nhiều nữa mà cầm đèn pin đặt cố định lên bàn.
Bên trong này toàn là các loại tài liệu khác nhau, Lâm Ý đoán sơ thì cũng biết mấy thứ này đều do Tạ Nghiên tìm được, cậu tùy tiện lật một tập hồ sơ phía trên ra, dựa vào ánh đèn mờ ám mà nhìn vào đó.
"Hình như ở đây đều là tư liệu về các học sinh lớp mười một ba?" Lâm Ý nhìn thấy mấy cái tên mà cậu thấy trong phòng học.
"Ừ, là bạn học của em."
"Bạn học của anh thì có!" Lâm Ý cứ như một con chó nhỏ xù lông lên.
Người đàn ông ở phía sau dựa sát vào người cậu, giam cả người lâm Ý trong lòng ngực anh.
"Hình như mấy người trong danh sách này đều đã chết hết rồi? Phạm Kỳ Kỳ, nữ, hộ khẩu ở đường Hải đường, Tiền Tiểu Hào, nam, hộ khẩu ở đường Hải Đường... Lâm Ý, tôi nhìn thấy tên của mình rồi! Tôi còn có cả hộ khẩu ở thành phố nữa... hì hì." Lâm Ý cười cong cả mắt, lập lòe ánh sáng rực rỡ.
Hai mươi năm trước thành phố Hải đường còn chưa được nâng lên là thành phố, chỉ là một huyện nhỏ lạc hậu mà thôi, sau khi được cải cách quy hoạch lại thì mới thăng cấp lên, hiện tại đã là một thành phố đúng nghĩa.
“Này, ở đây có một cặp sinh đôi này, hai cô ấy cũng có hộ khẩu trong thành phố.” Lâm Ý nhìn hai chữ kia rồi từ từ đọc lên: “Tần Nghiêu... Tần...?”
“?”
“Tôi biết chữ này nhưng lại không nhớ được. Tôi là học sinh khoa tự nhiên nên tất nhiên ngôn ngữ không được tốt lắm.” Lỗ tai Lâm Ý đỏ rần lên.
“Tổng điểm của cậu ở các môn thuộc khoa tự nhiên chưa được 100 điểm, hơn nữa ngôn ngữ thì không liên quan tới tự nhiên hay là xã hội.”
Tiếng nói tàn nhẫn của anh như một cái tát đập thẳng vào mặt cậu.
“Sao anh lại đi nhìn trộm điểm số cá nhân của người khác chứ!” Mặt Lâm Ý đỏ bừng: “Bỏ tay ra, tôi không cho anh đυ.ng vào đâu.”
Người đang đứng sau lưng cậu đột nhiên vòng tay ôm lấy cậu, đôi tay của anh không an phận mà xuyên qua quần áo của cậu sờ lên cặρ √υ' bự, vừa xoa bóp vừa ngắt nhéo.
Lần Này Tạ Nghiên lập tức đưa cả hai bàn tay vào trong quần áo, búng nhẹ một phát lên núʍ ѵú: “Khó làm được.”
Núʍ ѵú cứng đờ bị ngón tay có vết chai mỏng của anh ma sát lên, cảm giác vô cùng ngứa ngáy.
“Đừng mà... đừng làm nữa.” Cơ thể Lâm Ý mềm nhũn xuống, suýt chút nữa đã ngã thẳng vào vòng tay của hắn.
Một lát sau, cảm giác đau đớn từ bầu ngực kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người Lâm Ý dựng thẳng lên.
“Đau quá... hức... mυ'ŧ giúp em với, sữa sắp chảy ra rồi.” Lâm Ý đỏ cả mặt, thở hổn hển nói.
“Đọc tài liệu tiếp.”