Chương 8.1: Manh mối.
[Hệ thống 000: Chúc mừng nhân vật chính đã hoàn thành nhiệm vụ.]
Lâm Ý tỉnh lại trong tiếng nhắc nhở của hệ thống, làm một con quỷ, thật ra cậu không cần ngủ, nhưng bây giờ cậu lại bị người ta cᏂị©Ꮒ tới mức ngất xỉu!
Cậu vừa tỉnh lại đã đối diện với một ánh mắt tức giận.
"Đúng là cái đồ đâm đãng." Dung Mộc Trình nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc Dung Mộc Trình nhìn thấy Tạ Nghiên ôm Lâm Ý trở về, trên người cậu còn hiện lên mấy vệt trắng lốm đốm, bày ra một bộ dạng được người ta chơi đến sung sướиɠ thì hắn đã tức giận tới mức muốn gϊếŧ người cỡ nào.
Lâm Ý hơi rụt người lại, người thành niên trước mặt cậu có biểu cảm thật là đáng sợ.
"Đừng dọa em ấy, trước tiên nói phát hiện của cậu đi." Tạ Nghiên vẫn bình tĩnh như ngày thường, tựa như người phát sinh quan hệ với Lâm Ý không phải là anh vậy, vô cùng nghiêm túc: "Tôi đã tra được một ít tài liệu trong hồ sơ, Phạm Kỳ Kỳ đúng là học sinh lớp mười một ba."
Dung Mộc Trình gật đầu một cái: "Tôi biết, ở trong phòng học tôi cũng nhìn thấy tên cô gái đó."
Ánh mắt Tạ Nghiên thay đổi một chút: "Trừ việc này ra, bốn người còn lại cũng thuộc lớp mười một ba."
"?" Đây thật sự là một tin tức lớn, Dung Mộc Trình vô cùng kinh ngạc: "Phần lớn những người trong danh sách tôi không nhìn thấy tên trong phòng học."
"Trừ đám người Phạm Kỳ Kỳ ra thì rất nhiều người trong đó ban đầu cũng không phải là học sinh của lớp mười một ba, bọn họ đều là học sinh chuyển từ lớp khác tới, tôi đoán đây chính là nguyên nhân chính mà bọn họ không có tên." Tạ Nghiên vuốt cằm suy tư.
Lớp mười một sẽ bắt đầu phân chia lớp chọn, đây có thể là lúc phân chia lớp được thêm vào.
Dung Mộc Trình nói mấy chuyện vừa xảy ra với Lâm Ý cho anh xong thì bổ sung thêm: "Vào một khoảng thời gian nhất định thì trong hành lang sẽ vang lên tiếng của giày cao gót, lúc tôi đuổi tới cuối thì không nhìn thấy gì nữa."
Tạ Nghiên: "Rất có thể là cùng một người hoặc một quỷ, tôi ở cửa nhà vệ sinh lầu hai cũng nhìn thấy, đợi khi nó đi ra thì tôi nhìn thấy trên gương có một dấu tay máu của nữ sinh."
"Anh còn vào tận nhà vệ sinh nữ?" Lâm Ý đột nhiên kêu lên.
"...Chuyện này không quan trọng."
Dung Mộc Trình lại quay sang hỏi Lâm Ý, sau khi hắn rời đi thì đã có chuyện gì xảy ra trong phòng học.
Lâm Ý suy nghĩ một hồi, lúc đó cậu thật sự rất sợ nên căn bản không dám nhìn lung tung: "Bọn họ vẫn luôn đọc sách trong giờ văn học, rất chăm chú."
Những lời này cũng không có quá nhiều manh mối, hai người im lặng một hồi.
"Chúng ta cứ đi xuống hội họp với bọn họ đã, coi thử xem mấy người khác có lộ ra được chút manh mối nào không."
Trời cũng gần sáng rồi, bọn họ cần phải tới phòng khách để họp.
"Tiểu Hồ?" Triệu Trác Phi đếm số người trong phòng khách, bọn họ có tổng cộng bảy người, ngày thứ nhất đều đông đủ nhưng hôm nay lại thiếu mất một người.
Tiểu Hồ là một người rất im lặng, đeo một chiếc kính gọng đen, khuôn mặt bình thường, không thích nói chuyện lắm, không có chút cảm giác tồn tại nào.
"Cậu ta bảo là cảm thấy không thoải mái, ngủ rồi." Quan Mạt giải thích một câu, phòng của Tiểu Hồ đối diện với cô nên lúc cô đi xuống có để ý một chút.
Tên côn đồ thấy bọn họ nói chuyện thì bắt chéo chân lên rồi thúc giục bắt đầu cuộc họp.
Lần này Tạ Nghiên và Dung Mộc Trình chủ động nói hết toàn bộ phát hiện của mình.
"Tôi rãnh rỗi không có việc gì liền đi dạo toàn bộ ký túc xá mà chúng ta đang ở." Triệu Trác Phi nói: "Hôm nay tôi mới biết, ký túc xá số năm này trước kia là của nữ, sau lại mới đổi thành cho nam."
Lời vừa dứt, cả Tạ Nghiên và Dung Mộc Trình đều nhìn về phía Triệu Trác Phi.
Tên côn đồ không nhịn được mà nói: "Cái này mà xem như manh mối gì chứ?"
Tên mập là đồng đội của Triệu Trác Phi nên manh mối của cả hai là dùng chung.
Hôm nay Quan Mạt không thu hoạch được gì nên chỉ lắc đầu tỏ vẻ tiếp tục.
"Hôm qua không phải có người nói trong lớp mười một ba có ma quỷ đi học hay sao? Tôi đã đi tới phòng giáo viên để điều tra thử một chút, hừ, hóa ra cũng chỉ là một đám học sinh bằng giấy, lại còn đi học, chỉ biết giả thần giả quỷ." Tên côn đồ vừa nói vừa lắc lư, hắn ta nghiện thuốc lá khá nặng, chỉ một lát sau đã rút ngay điếu thứ hai ra.
Tên mập lập tức phản bác: "Anh nói như vậy thì có khác nào chưa nói đâu chứ."
Lâm Ý bị giọng nói the thé của tên côn đồ làm liên tưởng tới mấy bác gái bán đồ ăn trên quảng trường.