Hào Môn Trọng Sinh: Nữ Thầy Tướng Mắt Quỷ

Chương 21: Thử thách nhỏ ( 3 )

Hiện giờ đã là giữa trưa, trời hôm nay cực kỳ oi bức, mặc dù Tô Uẩn có mang theo mũ rơm nhưng vẫn cảm giác được hơi nóng bốc lên giống như toàn thân bị nướng chín, toàn thân bốn phía đều tỏa ra hơi nóng. Lý Huyền Chân đi phía trước cực kỳ nhàn hạ, trên đầu cũng đội một cái nón, dẫn Tô Uẩn ra ngoài thôn, nắng khá gắt nhưng Lý Huyền Chân không có chút cảm giác nào.

Hiện tại đang là mùa đông, hiếm khi thấy trời nắng nóng như vậy. Tô Uẩn cũng không mặc nổi áo khoác nữa. Đi được nửa đường Tô Uẩn đành cởϊ áσ khoác ra cầm trên tay. Đi theo Lý Huyền Chân lên núi, cảm giác tốt hơn rất nhiều, có lẽ bởi vì cây cối khá nhiều nên lúc lên đến nơi cảm giác vô cùng râm mát.

Trong chốc lát hai người đã đi tới sườn núi. Tô Uẩn vẫn nhớ rõ nơi này, đây là khu vực nghĩa trang của thôn bọn họ. Chỗ này là một mảnh đất rộng, đều là của người trong thôn, người chết sẽ được an táng tại đây. Người sống ở đây đều chú ý đến phong thuỷ của nơi mình ở. Cái này là địa tướng, tức là phong thuỷ, được chia thành phương pháp xem nhà dương trạch nhìn hướng cửa, giếng, bếp, và xem nhà âm trạch nhìn hướng thuỷ, cát, hung. Lần này Lý Huyền Chân đến xem phong thuỷ nhưng không phải xem phong thuỷ âm dương của nghĩa trang này.

Trên sườn núi đã sớm có người đứng đón Lý Huyền Chân, miệng ngậm một điếu thuốc hồng tháp sơn, đôi mắt trông ngóng ngẩn ngơ nhìn về phương xa, chờ đến lúc Lý Huyền Chân đến bên cạnh mới nhận ra, định thần lại, vội vàng ném mẩu thuốc lá hồng tháp sơn xuống dưới chân, dẫm nát, dập tắt lửa trên mẩu thuốc. Lúc này mới xoa xoa hai tay nhìn Lý Huyền Chân vô cùng cung kính, cũng không dám chậm trễ nữa vội vàng bước đến chiếc xe của mình ở phía sau lấy một chai nước khoáng đưa cho Lý Huyền Chân.

“Mọi người vất vả rồi, đến uống miếng nước, nghỉ ngơi một chút…” Nói xong, hắn đem chai nước đưa cho Lý Huyền Chân. Lý Huyền Chân nhận lấy nhưng không mở ra uống mà đưa cho Tô Uẩn, đưa tay lau mồ hôi trên trán Tô Uẩn, lại sợ Tô Uẩn vặn không được nắp của chai nước nên ông lại cầm lấy chai nước, mở nắp ra rồi mới đưa cho Tô Uẩn.

“Đây, của con gái đây, khát nước rồi đúng không, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa rồi đi xem.” Lý Huyền Chân chỉ vào tảng đá cách đó không xa nói với Tô Uẩn.

Tô Uẩn ngoan ngoãn nhận lấy chai nước khoáng, cũng không cố tỏ vẻ cầm lên uống liền mấy ngụm. Cô khát tới chết rồi, hơn nữa người đàn ông kia chắc chắn sẽ đưa cho Lý Huyền Chân một chai nữa. Lúc này Tô Uẩn có chút nghi hoặc, cô biết người này, đây chính là thôn trưởng của thôn Dương Bảo Căn. Nói ra thì thôn trưởng này có đôi mắt rất lanh lợi, trèo cao dẫm thấp, chuyên môn đi nịnh nọt người cao hơn nhưng với người có địa vị thấp hơn thì đều trong tư thế lỗ mũi hướng lên trời, làm gì có kiểu cúi đầu khom lưng như vậy, rõ ràng hắn đợi rất lâu, nhưng không hề tức giận, ngược lại còn đưa nước khoáng cho Lý Huyền Chân.

Xem ra thân phận của sư phụ mình cũng không đơn giản….

Dương Bảo Căn hình như đã nhìn thấy Tô Uẩn, sau đó đưa cho Lý Huyền Chân một chai nước khoáng nữa, nhìn Tô Uẩn kinh ngạc nói, “A, con là con gái của nhà họ Tô đúng không, sao lại chạy tới nơi này…” Nói giữa chừng, hắn đột nhiên nhìn Lý Huyền Chân, chợt nhớ ra, Tô Uẩn được Lý Huyền Chân dẫn tới…