Tô Uẩn nghe Lý Huyền Chân nói, bắt đầu điều chỉnh lại ý thức của mình, hoàn toàn thả lỏng tinh thần, sau đó cảm nhận bốn phía. Tô Uẩn chỉ cảm thấy thân thể mình dần dần nhẹ đi, giống như là ảo giác. Rõ ràng Tô Uẩn đang nhắm mắt, nhưng cô lại có cảm giác “Đôi mắt” của mình có thể nhìn thấy xung quanh. Việc này khiến cô hoảng sợ. Trước mặt cô là một cái bàn tròn, bên trên là một cái vạc nhỏ. Vốn dĩ nó là một cái vạc nhỏ, nhưng “Đôi mắt” của Tô Uẩn hiện giờ lại thấy được cả đồ vật bên trong đó, là những hình người màu trắng nửa trong suốt được phong ấn, đang lơ lửng bên trong, tựa như đang muốn thoát ra. Tô Uẩn dường như có thể nhìn thấy một khuôn mặt đau buồn.
Bỗng nhiên Tô Uẩn như bừng tỉnh, cô mở to mắt, nhìn cái vạc nhỏ trước mặt, cảm thấy có chút kỳ quái, hình như vừa rồi thứ cô “Nhìn thấy” là sự thật….
Bởi vì Tô Uẩn đột nhiên rút ra suy nghĩ của mình, Lý Huyền Chân cũng đồng thời mở mắt, nhìn cái vạc nhỏ trước mặt, ánh mắt kinh ngạc, giống như đoán xem Tô Uẩn có phải nhìn thấy được điều gì hay không, “Tiểu Uẩn, con thấy được gì từ cái vạc này?”
“Sư phụ, bên trong có phải đang nhốt thứ gì đó giống như quỷ không?” Tô Uẩn nhớ lại cảnh tượng mình vừa thấy, do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
Nghe câu trả lời chính xác của Tô Uẩn, Lý Huyền Chân ngược lại không kinh ngạc giống như quyết định điều gì, cầm cái vạc nhỏ trên bàn tròn, mở miệng nói, “Không tồi, cái này vạc đầu thai. Thật ra quỷ không ác nhưng nếu là người đột tử thì sau khi chết sẽ bị oán khí điều khiển, hoá thành ác quỷ. Thầy tướng như chúng ta còn có nghề phụ là bắt quỷ, mà con trời sinh lại có đôi mắt nhìn thấy quỷ. Vì vậy nên chúng ta càng có lợi thế hơn, ma quỷ không cách nào ẩn nấp trước mặt con được. Công dụng còn lại của cái vạc đầu thai này chính là lọc oán khí của quỷ. Chỉ có thoát khỏi sự trói buộc của oán khí thì bọn chúng mới có thể đi đầu thai.” Nói tới đây, Lý Huyền Chân nghiêm mặt, tiếp tục nói.
“Vạn vật trên thế gian này đều có linh hồn, chúng ta không có quyền mạt sát hay tiêu diệt chúng, nếu không phải cực kỳ bất đắc dĩ thì không được làm vậy. Mọi việc đều có luật nhân quả, không được phạm vào luật nhân quả, con biết chưa?”
Tô Uẩn nghe những lời nói của Lý Huyền Chân, tỏ vẻ đã biết. Sau đó hai người cũng không thảo luận về vấn đề này nữa. Tiếp đến Lý Huyền Chân cho Tô Uẩn tu luyện, tiến hành tu luyện dẫn đạo khí “Sơn” vào cơ thể, đây là cái cơ bản nhất, cũng là cái quan trọng nhất.
Tô Uẩn khôi phục lại trạng thái trước đó lần nữa, chỉ là lúc này cô thả lỏng cả thể xác và tinh thần, rốt cục thì cũng không xuất hiện tình huống nhắm mắt vẫn “Thấy” nữa, lần này Tô Uẩn làm cực kỳ thuận lợi. Dưới sự chỉ dẫn của Lý Huyền Chân, cô bắt đầu dẫn khí từ từ vào cơ thể, dần dần có thể cảm giác được một tia khí mỏng manh trong bụng, cứ vậy lặp đi lặp lại tuần hoàn từng vòng từng vòng trong cơ thể. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Tô Uẩn mở to mắt, mặt trời đã lên tới đỉnh, bây giờ đã là giờ ngọ (12 giờ trưa)!
Lý Huyền Chân thấy Tô Uẩn tỉnh lại liền cầm lấy cái nón ném cho cô, dáng vẻ muốn đi ra ngoài, “Đi, Tiểu Uẩn, vừa đúng lúc hôm nay ta muốn đi xem phong thuỷ, con cũng theo ta đi.”
Chụp lấy cái nón, Tô Uẩn đội lên, gật gật đầu. Lý Huyền Chân đi trước, cô theo sau. Hai bóng người một lớn một nhỏ chuẩn bị rời đi.