Ghi Chép Lật Xe Của Tra Nữ

Chương 29: Mẹ, mẹ nhìn con đi (2)

Dạo gần đây Tiểu Xuân Chiêu thường xuyên nhìn thấy một bóng dáng lén lút ở gần tiểu khu nhà mình, thân hình tên kia cũng khá cao, trên lưng đeo một cái cặp sách màu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, thường xuyên liếc nhìn xung quanh.

“Này! Cậu đang nhìn cái gì thế?”

Tiểu Xuân Chiêu trèo tường đi đến phía sau đứa bé trai kia, đột nhiên vỗ vào vai của nó, nhìn nó quay khuôn mặt hoảng loạn qua nhìn thì cười phá lên.

Thoạt nhìn đứa bé kia khoảng 5, 6 tuổi, lông mày đen rậm, lông mi cực dài, đôi mắt đén nháy như hắc thạch, ánh mắt rút đi vẻ kinh hoàng bình bĩnh nhìn Tiểu Xuân Chiêu đang cười to, nhìn đến Tiểu Xuân Chiêu cứng đờ, dần dần chịu không nỗi chậm rãi cúi đầu, chỉ dám dùng mắt liếc trộm đứa bé trai kia.

“Cậu tên là gì?” Lưng đứa bé kia thẳng tắp, nhíu mày, lùi về sau nửa bước cách xa Tiểu Xuân Chiêu mới hỏi.

Bạn bè trao đổi tên họ chính là tín hiệu muốn kết bạn, Tiểu Xuân Chiêu lại lập tức vui cười hơn hở lộ ra hàm răng thiếu mất một cái, lọt gió lớn tiếng nói: “Mình tên là Xuân Chiêu, nhà của mình ở đây số 501 tòa 13, mẹ của mình tên là Xuân Hiểu, mẹ mình nấu cơm rất ngon, mẹ sẽ làm món cà chua xào trứng, trứng xào cà chua, cà chua xào trứng, trứng xào cà chua, canh trứng gà cà chua, canh cà chua trứng gà…”

Tiểu Xuân Chiêu là đứa bé hay lảm nhảm, đặc biệt vô cùng dính mẹ, ngày thường từ mẹ cho đến đám bạn đều bị nó lảm nhảm đến chạy mất, nhưng lần này không giống vậy.

Đứa bé lớn lên tuấn tú cao quý vô cùng nghiêm túc nghe nó nói chuyện, nghe thấy Tiểu Xuân Chiêu khen mẹ của nó, cặp mày kia còn nhăn lại, mím môi không nói gì.

Tiểu Xuân Chiêu nói đến mỏi cả miệng liền cởi cặp sách trên vai xuống, vác nó lên phía trước sau đó móc từ bên trong một bình giữ nhiệt ra, thuần thục lấy ly rót một ly nước rồi uống, đưa cho đồng bọn mới nhận thức một ly khác nói, “Đây là ly nước mẹ mình lấy cho mình, mỗi ngày đi học mẹ đều rót đầy cho mình! Bên trong còn bỏ thêm mật ong, uốn ngon lắm!”

Mới đầu đứa bé trai kia tỏ ra vô cùng ghét bỏ cái ly Tiểu Xuân Chiêu đã uống qua, sau khi nghe được lời nói của Tiểu Xuân Chiêu lại móm môi, ánh mắt lập lòe, tiện tay nhận lấy cái ly, nhấp một ngụm nhỏ, sự ngọt ngào lan ra khắp miệng.

Đứa bé trai tóc ngắn xinh đẹp đoan chính, dáng vẻ uống nước cũng ưu nhã như vậy, hoàn toàn đối lập với Tiểu Xuân Chiêu, nó cảm thấy bản thân mình uống như trâu uống nước vậy.

“Cậu tên là gì thế?” Tiểu Xuân Chiêu ôm cặp và bình nước nghiêng đầu nhìn về phía đứa bé kia.

Đứa bé kia siết chặt ly nước, giương mắt nhìn về phía Tiểu Xuân Chiêu.

Tiểu Xuân Chiêu lớn lên vô cùng đáng yêu, tướng mạo hoàn toàn tương phản với đứa bé trai kia. Nếu nói đứa bé trai kia là quý công tử lạnh lùng tinh xảo, thì Tiểu Xuân Chiêu mềm mại chói lóa như mặt trời. Lông mày Tiểu Xuân Chiêu cong cong, một đôi mắt hạnh tròn trịa lấp lánh, điểm không hài hòa duy nhất chính là miệng có hơi lớn, đứa bé trai kia ấu trĩ nghĩ, đã vậy còn nói nhiều.

“Cậu phải dùng cái gì đó trao đổi tên của tôi mới được.” Đứa bé kia nắm chặt cái ly trong tay, cặp mắt phượng lóe lên ánh sáng tối tăm, tiểu công tử sinh ra trong thế gia, tuổi nhỏ đã hiểu được muốn gì cũng phải trao đổi.

Tiểu Xuân Chiêu có sững sờ, đầu óc ngốc nghếch của cậu xoay chuyển, “Muốn trao đổi, trao đổi á? Cậu muốn gì, cậu nghĩ muốn gì, Xuân Chiêu đều cho cậu!”

Tiểu Xuân Chiêu vỗ ngực nói lời hào hùng, cặp mắt phượng của đứa bé trai kia không kìm được nổi lên gợn sóng, theo bản năng hơi hé miệng, quay đầu nhìn về bức tường trong tiểu khu cũ nát, sau đó lại trầm mặc, cuối cùng rũ mắt nhìn bình giữ nhiệt trong tay Tiểu Xuân Chiêu nói, “Cái này.”

Tiểu Xuân Chiêu vui mừng hớn hở dâng lên bình nước mà bản thân rất yêu quý, sau đó chờ mong nhìn đứa bé kia.

Đứa bé kia vững vàng bỏ bình giữ nhiệt vào trong cặp sách, mím môi nhìn con ngươi lấp lánh của Xuân Chiêu, nuốt một ngụm nước miếng, cảm tháy vị ngọt còn lưu lại trong miệng, mở miệng nhỏ ra nói: “Xuân Uyên. Tôi tên là Xuân Uyên.”

Tiểu Xuân Chiêu kết được với bạn mới vô cùng vui mừng, hơn nữa bạn mới còn cùng họ với nó, nó muốn dẫn Xuân Uyên về nhà ăn cơm.

Nhưng Xuân Uyên lại từ chối nó, Tiểu Xuân Chiêu vô cùng mất mát.

Một mình Tiểu Xuân Chiêu đi vào tiểu khu, nó gặp mập mạp ở tòa nhà số 19, sợ hãi muốn bỏ chạy nhưng lại bị mập mạp cản lại, móc hết kẹo trong cặp sách của Tiểu Xuân Chiêu, còn đẩy nó xuống cát, một đám con nít đi vòng vòng quanh nó trêu cọc: “Đồ thiếu 3 răng, đồ răng sún, thiếu 3 răng là thiếu 3 răng!!”

Tiểu Xuân Chiêu che miệng nó lại, đột phá vòng vây chạy lên cầu thang khóc hu hu, chờ khóc đủ lau khô nước mắt mới về nhà.



“Bạch Uyên, trong tay con là cái gì?”

Một giọng nam lạnh lẽo hờ hững vang lên, ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông đang ngồi trên sô pha đọc báo quét lại, cặp mắt dưới cặp kính vàng đánh giá sơ đứa bé mới về.

Bình giữ nhiệt trong tay Phù Bạch Uyên, khuôn mặt nhỏ căng chặt, khuôn mặt nhỏ non nớt có vài phần tương tự với người đàn ông kia cố gắng trấn định nói, “Mới mua cái ly.”

Người đàn ông kia dường như chỉ thuận miệng hỏi, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục lật tờ báo trong tay đọc, không khí áp bách dần dần nhạt đi.

Ngay khi Bạch Uyên bước lên cầu thang, tiếng nói không nặng không nhẹ của người đàn ông kia vang lên: “Về trễ 30 phút, tự con đi lãnh phạt đi.”

Bước chân khựng lại trong không trung hai giây, đứa bé xinh đẹp tinh xảo kia ôm bình giữ nhiệt trong ngực, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng như cũ nói: “Đã rõ, thưa ông nội.”