Lúc Xuân Hiểu mở mắt, bên tai truyền đến một tràng tiếng khóc của trẻ con, chóp mũi là mùi không khí bẩn đυ.c, chỗ riêng tư mơ hồ có cảm giác đau, vυ' cũng thấy trướng.
Xuân Hiểu xem xét cốt truyện thế giới này trong đầu rồi chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía đứa bé trên giường bệnh, cặp mắt hạnh đen nhát to tròn, tiếng khóc của đứa bé này cực kỳ tương tự đứa con trai lớn của cô ở thế giới trước.
“Tiểu thư, lão gia phân phó tôi đến đón tiểu thiếu gia quay về nhà họ Phù.”
Bức rèm kéo kín mít, ánh đèn trên đầu chói lóa, một người đàn ông mặc trẻ tuổi mặc vest cung kính đứng một bên khẽ cúi đầu về phía Xuân Hiểu.
Xuân Hiểu xoa xoa giữa mày, lần này tên của cô là Phù Xuân Hiểu, là đại tiểu thư lén trốn đi sinh con bị cả gia tộc ruồng bỏ.
“Ha ha, ông ta cũng thật thong thả, mở miệng đã muốn người thừa kế nhà họ Phù.” Đôi môi tái nhợt của Xuân Hiểu cong lên, ánh mắt lạnh lẽo, ánh mắt yên lặng dừng ở trên người người đàn ông cao lớn mặc vest kia.
Người đàn ông mặc vest cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Lão gia có bệnh, mong tiểu thư đừng làm khó tôi.”
Xuân Hiểu nghẹn một ngụm tức, “Thật đúng là người cha tốt của tôi.” Hung tợn nuốt cơn tức kia xuống, Xuân Hiểu cường thế chống nạnh, chặt chẽ nắm lấy tay cầm của cái nôi, tĩnh mạnh màu xanh lá trên mu bàn tay trắng nõn hơi sưng lên, “Ông ta bảo anh đến đón người tới nhà họ Phù, có nói đón ai không?”
Người đàn ông mặc vest trầm mặc, hiển nhiên là không có dặn dò.
Ánh mắt Xuân Hiểu xẹt qua hai đứa bé trong nôi, môi mỏng mím lại khi nhìn thấy đứa bé đang khóc lớn khẽ cong lên, sau đó lại nhìn về đứa bé nãy giờ vẫn yên tĩnh chậm rãi nhíu mày.
Xuân Hiểu vẫn luôn trầm mặc, bế đứa bé đang trợn đôi mắt đen láy lên.
Đứa bé vui vẻ vây quanh cô, sau khi được cô bế lên dường như còn vui vẻ hơn, nắm đấm vùng vẫy vung lên hoàn toàn khác với em trai, nó vui sướиɠ chẩy cả nước miếng, duỗi tay muốn ôm lấy Xuân Hiểu lại bị cô xoay người nhét nó vào trong tay người đàn ông mặc áo vest kia.
Xuân Hiểu cau mày, “Cho anh, cút đi.” Giống như tiện tay vứt đi một thứ đồ bỏ đi mà không phải là con trai ruột, biểu tình vô cùng lạnh nhạt.
Mà đứa bé bị cô tiện tay đưa cho người đàn ông mặc áo vest kia không giống cô chút nào, ngược lại cực kỳ giống tên đàn ông đã gieo giống lên người cô.
Người đàn ông mặc áo vest cuống quít ôm đứa trẻ mới sinh vào trong ngực, dường như người đàn ông chưa từng ôm trẻ con nên có chút chật vật, nhưng nhanh chóng trấn định lại, vừa ngăn cản đứa bé muốn trở về vòng tay của Xuân Hiểu, vừa liếc nhìn hoàn cảnh bệnh viện xung quanh một vòng, dừng một chút mới mở miệng: “Tiểu thư, lão gia dặn tôi hỏi cô một lần nữa, cô có đồng ý về nhà hay không?”
“Cút đi!” Từ ngày chạy trốn đó, cái ngày mà tài liệu công ty nhà họ Phù bị lộ, từ ngày nhà họ Phù bị thiệt hại nặng nề, cô đã không còn là người nhà họ Phù nữa…
Người đàn ông mặc đồ vest bị quát một tiếng cũng không tức giận, tiếp tục mở miệng: “Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, lão gia nói, ngài ấy sẽ không trách tội tiểu thư, trước sau nhà họ Phù đều có một ví trí nhỏ cho tiểu thư, nếu ngày nào đó tiểu thư muốn quay về…”
Lời nói còn chưa dứt, người phụ nữ tái nhợt gầy yếu kia đã lấy chén muỗng khăn giấy trên tủ đầu giường ném vào người gã đàn ông kia, hắn chỉ có thế ôm đứa trẻ né tránh ngậm miệng.
Sau một hồi lâu, Xuân Hiểu bình ổn lại cảm xúc, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông mặc đồ vest, “Sao anh còn chưa đi nữa?”
Người đàn ông kia lau khuôn mặt dính đầy cháo của đứa bé trong ngực, xấu hổ cúi đầu, lại lần nữa mở miệng: “Lão gia còn nói, tên của tiểu thiếu gia do cô đặt, theo thứ tự sắp xếp của nhà họ Phù, chữ lót của tiểu thiếu gia là bạch.”
Dư quang Xuân Hiểu quét đến đứa bé trong ngực người đàn ông, nhìn khuôn mặt nó vô cùng giống cha nó, mặc dù không thực sự là con mình, chỉ là người xuyên tới làm nhiệm vụ, cũng không cách nào ức chế được oán giận dâng lên đối với tên đàn ông kia, “Uyên, chữ uyên trong chữ trọng uyên.”
Người đàn ông mặc đồ vest nhớ kỹ, cuối cùng ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân to rộng, đang ôm chặt đứa bé mới sinh trong ngực muốn rời đi.
Dường như đứa bé trong ngực cảm nhận được gì đó, đang an tĩnh ngoan ngoãn bỗng chốc òa khóc, liều mạng giãy giụa trong ngực người đàn ông kia, đôi mắt to tròn không ngừng rơi nước mắt, tiếng khóc vang dội chói tai.
Đứa bé còn lại cũng bị ảnh hưởng, cũng khóc thành tiếng, Xuân Hiểu bị sự ồn ào này làm tê dại da đầu, quay lưng hung hãn nhìn người đàn ông kia, “Sao còn chưa cút đi?”
Người đàn ông kia khựng lại một chút, mở miệng hỏi: “Không biết vị thiếu gia còn lại tên là gì?”
“Đây cũng là chuyện lão gia bảo anh hỏi?”
“Không không.” Nam thanh niên nhịn không được lại nhìn về phía người phụ nữ dù đã làm mẹ nhưng tư sắc vẫn vô cùng xuất trần, “Đây là tôi muốn hỏi, hiếu kỳ một chút mà thôi.”
Xuân Hiểu nhướng màu, xoa xoa cổ tay, ngăn cản ánh mắt của người đàn ông, bế đứa bé trên giường vào ngực chậm rãi vuốt ve an ủi, hôn lên khuôn mặt khóc đến ướt dầm dề của nó, khuôn mặt cực giống cô, “Xuân Chiêu, chiêu trong chữ minh nhật chiêu.”
Người đàn ông ôm đứa bé trong ngực đang khóc lóc ỉ ôi, vặn cửa phòng bệnh đi ra.
Mặc dù đã đi ra ngoài nhưng hắn vẫn không nhịn được mà tặc lưỡi…
Đều là con như nhau, đứa bé trong ngực cô thì gọi là Xuân Chiêu (ngày mai tươi sáng), còn đứa bé này thì lại gọi là Xuân Uyên (vực thẳm). Thật bất công mà.