Ghi Chép Lật Xe Của Tra Nữ

Chương 30: Mẹ, mẹ nhìn con đi (3)

Đứa bé nhỏ xíu, sau khi chép xong một cuốn gia phả của dòng tộc thì bàn tay nhỏ cũng run rẩy.

Toàn bộ nhà họ Phù, toàn bộ tập đoàn Phù thị không có người nào dám làm trái lại quyết định của gia chủ, mặc dù người này là ông nội của Phù Bạch Uyên, nhưng ông ta cũng không chút nương tay với tiểu Bạch Uyên.

Bàn tay nhỏ bé run nhè nhẹ ôm lấy bình giữ nhiệt lạnh lẽo, đứa bé rũ cặp mi dài rậm xuống, nhìn chằm chằm một hồi lâu, bỗng nhiên để sát vào mũi ngửi.

Kim loại lạnh như băng, còn có một mùi mật ong ngòn ngọt lan tỏa.

Đây là mùi vị của người phụ nữ kia, của mẹ nó sao?

Ông nội cũng không kiêng dè gì, cũng không hề suy xét thế giới nội tâm của trẻ con, Phù Bạch Uyên đã sớm biết hắn là đứa bé bị mẹ vứt bỏ.

Lúc phải lựa chọn một người, mẹ nó đã không chút do dự bế đứa bé kia.

Tiểu Bạch Uyên ôm chặt bình giữ nhiệt, cuộn tròn lấy nó vào trong lòng rồi nằm lên giường.

Một mảng trống không đen nhánh, tiếng bụng đói sôi lên ùng ục, khóe mắt Tiểu Bạch Uyên trào ra một giọt nước mắt, hô hấp ngày càng dồn dập, gương mặt ngày càng hồng, đột nhiên hôn một cái lên thân bình, rồi sau đó giấu đi giống như giấu một báu vật, thân mình bé nhỏ rúc vào ổ chăn.

Toàn bộ phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở khẩn trương của đứa bé, dần dần bình ổn lại, cuối cùng đều đều.



Rất nhiều trẻ em trong các gia đình đơn thân trải qua sinh hoạt thời thơ ấu đều sẽ gặp phải một vài chuyện tồi tệ.

Chỉ có điều bởi vì Xuân Chiêu ở cùng với Xuân Hiểu, trong sinh hoạt bị thiếu vị trí của người cha, không biết những bà cô trong tiểu khu đã nói những thứ gì, ảnh hưởng đến tam quan của những bạn nhỏ trong tiểu khu, khiến cho Tiểu Xuân Chiêu khờ dại phát dục chậm trở thành đối tượng bị bắt nạt.

Trong một nhóm nhỏ, những người nắm quyền thường thể hiện uy quyền của mình bằng cách cùng nhau đàn áp một đối tượng cố định khác.

Xung quanh Tiểu Xuân Chiêu có 2 đứa bé mập mạp, cho dù là ở trong trường học hay là ở trong tiểu khu, chỉ cần thấy Tiểu Xuân Chiêu cô đơn chiếc bóng, thì chúng giống như tìm được con mồi, nhất định sẽ dẫn theo một đám nhóc ngăn Tiểu Xuân Chiêu lại.

Tiểu Xuân Chiêu lại lần nữa bị đám nhóc vây quanh, theo bản năng che lại cái miệng thiếu răng cửa của mình, sợ hãi rụt cổ.

“Không được nhúc nhích, ôm đầu ngồi xổm xuống.”

Mấy đứa bé kia cao to hơn Tiểu Xuân Chiêu, chúng nó dần dần tới gần vây Tiểu Xuân Chiêu vào góc tường, ác ý mà bắt nó ngồi xổm dưới đất, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

“Đồ thiếu cha bị dọa khóc rồi ha ha ha ha!”

Tiểu Bạch Uyên đi dạo một vòng ở tiểu khu cũ nát này, mới phát hiện bóng dáng của Tiểu Xuân Chiêu ở một bãi cát trong góc, bên trong rất ồn ào.

Một đám nhóc choai choai cầm một cái cặp sách dốc ngược xuống, trên tay cầm sách giáo khoa và hộp bút đập đùng đùng, đứa bé trai thấp bé bị ấn ở dưới đất khóc lóc duỗi tay ra nhặt đồ.

Tiểu Bạch Uyên đứng ở bên này nhìn qua, khuôn mặt tinh xảo non nớt lại hiện lên vẻ lạnh lùng hoàn toàn tương phản với tuổi của nó.

Cuối cùng, dường như Xuân Chiêu phát hiện ra cậu bạn với vẻ mặt lạnh nhạt đứng trong đám người, đứa bé kia là bạn của nó!

“Xuân Uyên!” Xuân Hiểu nước mắt nước mũi dàn dụa hét lên, “Chạy mau!”

Nói thật, nếu như Xuân Chiêu không hét lên, mập mạp còn không phát hiện ra Phù Bạch Uyên đang an tĩnh đứng đằng sau.

Đầu ngón tay Tiểu Bạch Uyên chạm lên đầu vai, ánh mắt nhìn vào đứa bé răng xún dưới đất, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ.

“Thằng nhóc răng sún còn có anh em? Lên!” Mấy đứa nhóc hưng phấn vọt lại.

Tiểu Xuân Chiêu lại khóc hăng hơn.

Tiểu Bạch Uyên có hơi đau đầu mím môi, thong thả ung dung cởi cặp sách xuống, sau đó nháy mắt đã đỡ được nắm đấm một đứa nhóc đánh qua, cẳng chân thuần thục đạp qua, đá mạnh vào mông đứa nhóc kia, sau đó lại lên gối đập vào bụng một đứa nhóc khác.

Bắt giặc phải bắt vua trước, mập mạp cầm đầu bị chế trụ, mấy đứa nhóc đằng sau cũng không dám động đậy nữa.

Mấy đứa nhóc kia không quan tâm mập mạp trốn sạch.

Mãi đến khi Tiểu Bạch Uyên thả lỏng kiềm chế, thằng mập kia cũng khóc lớn nhanh chân chạy mất.

Tiểu Xuân Chiêu quỳ rạp dưới mặt đất òa khóc, không thèm thu dọn sách vở, hai mắt sáng lấp lánh lăn qua lăn lại, lớn tiếng ồn ào: “Trời ơi! Người anh em anh thật lợi hại nha, anh cưỡng chế bọn nó chạy đi hết rồi, anh là anh hùng mà mẹ vẫn hay nói sao?”

Đứa bé trai mặc bộ quần áo quý giá nhặt cặp sách lên khựng lại, sau đó nhàn nhạt nói: “Tôi cứu cậu một lần.”

Tiểu Xuân Chiêu vội vàng nhặt cặp sách đầy đất cát lên, sau đó xách theo balo, đuổi kịp bước chân của Tiểu Bạch Uyên, cả mặt đỏ bừng, cũng không màng tốc độ nói quá nhanh, sẽ có nước miếng văng qua kẽ răng sún kia, nó chỉ cảm thấy cả người cậu bé trước mặt như tỏa ra quầng sáng chói lóa.

“Anh ơi, anh tới cứu em sao?” Tiểu Xuân Chiêu đi theo Tiểu Bạch Uyên đến cửa nhà cậu.

Tiểu Bạch Uyên nhìn thoáng qua người Tiểu Xuân Chiêu dơ bẩn, cặp mày tinh tế cau lại, lấy một khăn lụa từ trong túi quần ra: “Lau sạch.”

Tiểu Xuân Chiêu vui sướиɠ nhận lấy chiếc khăn xoa xoa mặt, yêu thích không buông tay, tiếp tục dong dài lảm nhảm: “Anh à, anh đến tiểu khu của em làm gì thế? Anh muốn dọn đến đó ở sao? Nơi đó em rất quen thuộc nha, em biết tất cả mọi chỗ, ai em cũng biết cả!”

Tiểu Bạch Uyên nắm lấy quai cặp sách, mũi chân mang theo ác ý nghiền nát một cục đất, giống như đang than thở: “Thấy thế nào, cậu là cái đồ phế vật.”