Quá Độ Sủng Nịch

Chương 4: Phiền phức

"Mì nát hết rồi." Kỳ Tư Diễn thấy cô bĩu môi cứ dùng nĩa gõ gõ đĩa sứ, chậm rãi nhắc nhở.

"No rồi." Cô bưng dĩa sứ bỏ vào bồn rửa chén, Kỳ Tư Diễn nói tiếp:

"Ngày mai tôi xin nghỉ cho em một ngày."

"Không cần." Cô lạnh lùng trả lời anh: "Tôi tự đi xe được."

"Loại thuốc này có tác dụng mạnh." Kỳ Tư Diễn thản nhiên nhìn cô không bị đối phương lung lay: "Có thể cần một thời gian."

"Cám ơn chú." Cô vểnh môi giả vờ cười: "Chẳng qua tôi chăm sóc cho mình kỹ hơn là được, không cần chú phí tâm đâu."

Nói xong cô quay người lên lầu.

Ngày đầu tiên Kỳ Tư Diễn đưa cô về, anh đã nói thẳng với cô là anh chỉ hoàn thành nghĩa vụ cơ bản của một người cha mẹ.

Cô biết người đàn ông này sẽ không quan tâm sống chết của cô, mà cô căn bản cũng không trông chờ đối phương sẽ chăm sóc mình.

Ngày hôm sau, Giang Ly dậy sớm. Cô định tự mình đi học trước, chừng nào Kỳ Tư Diễn hỏi thì tiền trảm hậu tấu cũng được. Mặc dù đã tính toán xong xuôi nhưng cô lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi sẵn phòng khách dưới lầu.

Kỳ Tư Diễn mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng, đầu tóc gọn gàng, Giang Ly bực bội nhỏ giọng mắng: "Xui thật."

"Tôi nghe rồi."

Đối phương không ngẩng đầu, tiếp tục lật tờ báo trong tay: "Phải đi sao?"

"Hôm nay có buổi tập cho buổi trình diễn." Cô nói dối: "Không thể vắng mặt được."

"Rửa mặt đi." Ba từ thoát khỏi miệng Kỳ Tư Diễn như thể ngầm đồng ý.

Ăn sáng xong, cô đứng dậy chuẩn bị đi nhưng phát hiện Kỳ Tư Diễn cũng đồng thời đứng dậy.

???

"Sao thể?" Sắc mặt Kỳ Tư Diễn không chút thay đổi: "Tôi đưa em đi."

"Sao có thể làm phiền chú được." Giang Ly cười cười, bày ra vẻ hiểu chuyện: "Chắc chắn công ty có nhiều việc phải xử lý, tôi đi một mình là được rồi."

"Em nghe lời như vậy là tốt." Trong lời nói của Kỳ Tư Diễn rõ ràng đang đè nén nụ cười châm biếm: "Lên xe."

Giang Ly chớp chớp mắt nhìn chằm chằm chiếc Rolls Royce ngoài cửa: "Không muốn chiếc này."

Cô ngẩng đầu, cố ý kéo dài thời gian hy vọng Kỳ Tư Diễn thấy cô phiền phức mà tự mình đi: "Chú ơi, chiếc xe này khoa trương quá, sẽ bị những người khác nói ra nói vào."

"Đây là chiếc rẻ nhất trong nhà rồi." Kỳ Tư Diễn nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, biết rõ cô đang giở trò.

"Nhưng mà để thầy cô và bạn học trong trường thấy cũng không tốt." Giang Ly bĩu môi, giọng nói ngọt ngào: "Ly Ly không muốn trở thành tiêu điểm."

"Vậy em muốn thế nào." Kỳ Tư Diễn bất lực nói.

"Đi taxi." Cô nhướng mày cười nói: "Chú có phiền không?"

Mặc dù ở cùng nhau chưa lâu nhưng Giang Ly cũng hiểu chút tính khí của Kỳ Tư Diễn, anh không thích chia sẻ món đồ với người khác.

Bệnh sạch sẽ.

Kỳ Tư Diễn tỉnh bơ đáp ứng: "Được."

Ngay sau đó anh ngoảnh lại, ra hiệu với tài xế: "Lão Triệu, gọi xe."

Lão già. Giang Ly tức muốn nổ phổi, ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười ưu nhã: "Vậy cám ơn chú."

"Không cần cám ơn." Con ngươi Kỳ Tư Diễn trầm xuống, trong đôi mắt dài và hẹp mang theo ý cười: " Tùy em." Xe đậu trước cổng học viện múa Tinh Hỏa, đây là trường trung học nghệ thuật tư thục có học phí cao, gia đình mà có thể chi trả thường không giàu thì cũng là quý. Giang Ly đang học lớp mười hai ở đây sắp tốt nghiệp.

Cô mặc đồng phục màu xanh biển định đi thì Kỳ Tư Diễn gọi cô lại.

"Ly Ly."

Dáng người cao lớn của anh từng bước đến gần, Giang Ly lập tức bị bao vây trong hơi thở thoang thoảng của anh, anh đưa tay ra thắt nhẹ chiếc nơ đồng phục của cô.

Thắt lưng Giang Ly đột nhiên thẳng tắp, trơ mắt nhìn anh cúi người, hai mắt rủ xuống nghiêm túc sửa lại cổ áo cho cô.

"Ly Ly!" Bỗng nhiên có giọng nữ đằng xa kéo tâm trí cô lại.

Bạn của cô, Bách Duyệt, đứng bên cạnh tròn mắt nhìn hai người họ.

"A." Giang Ly phục hồi tinh thần lại nhìn về Kỳ Tư Diễn: "Chú, tôi đi học đây."

"Ừ." Kỳ Tư Diễn đáp lại: "Lát tan học tôi đón em."

Anh còn không cho cô có cơ hội cự tuyệt, đối phương liền xoay người rời đi, Bách Duyệt nhìn Kỳ Tư Diễn đi xa tò mò kéo cánh tay Giang Ly: "Ai thế?"

Giang Ly bĩu môi lập tức tỉnh táo lại: "Chú của mình." "Cậu đang lừa ai thế?" Bách Duyệt hiểu ra, khoác tay cùng nhau đến phòng tập múa: "Nhìn trẻ tuổi như vậy sao có thể là trưởng bối trong nhà?"

Trường nghệ thuật này có rất nhiều người đẹp. Trường trung học phổ thông và khuôn viên trường đại học chỉ có cách nhau một bức tường. Nhiều người trong đó có gia cảnh bình thường, chính vì vậy có những cô gái đi đường tắt bằng nhan sắc của chính mình. Cho nên vào mỗi cuối tuần luôn có một dãy xe sang trước cổng Tinh Hoa, chuyện bao nuôi ở đây cũng trở thành một điều bất thành văn.

"Chú ấy 27 tuổi là trẻ sao?" Giang Ly không muốn nghĩ tới Kỳ Tư Diễn này, ở trường cho đến bây giờ cô luôn độc lập một mình, chẳng qua cũng không muốn mình trở thành quá lập dị nên mới kết bạn với Bách Duyệt.

"Chú của cậu...cùng họ Kỳ..." Bách Duyệt nghĩ tới cái gì liền che miệng lại: "Là CEO tập đoàn Tây Nam Kỳ Tư Diễn?" Giang Ly lười quan tâm đến cô ấy, Bách Duyệt biết đây là cô ngầm thừa nhận níu cổ tay cô lại, kích động nói: "Mình cứ tưởng là một ông già nhưng lại không ngờ đẹp trai đến thế?!"

Ở Long Thành có lẽ sẽ có người chưa từng thấy Kỳ Tư Diễn, nhưng chắc chắn không có ai chưa từng nghe qua tập đoàn Tây Nam.