Làm Người Có Ích Cho Xã Hội

Chương 2: Buff trí nhớ

Tô Tiểu Thất cơm nước xong thì ra khỏi cửa.

Sau khi ăn tối xong, thôn Mộc Lạp rất náo nhiệt.

Trẻ con chạy hết ra ngoài chơi, từ nô đùa đến đánh lộn, có thể nghe thấy tiếng trẻ con cười, cũng có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Nhóm con gái sau khi ăn cơm xong thì tha hồ tán gẫu chuyện nhà, nói xấu mẹ chồng, nói xấu vợ người ta, nói xấu người hàng xóm nào đó.

Mấy người đàn ông ngậm thuốc lá, nói chuyện luyên thuyên cả buổi với nhau, nói về việc thu hoạch, rồi lại nói sang mấy chương trình thô tục.

Cảnh tượng náo nhiệt đó đều chẳng liên quan gì đến cô.

Cô không đi vào trung tâm thôn mà đi ra cửa trái của thôn.

Trước cửa thôn có một con sông nhỏ, bên cạnh con sông nhỏ này là bàn đá, đi dọc theo dòng nước, chỉ đi thôi cũng đến cuối con sông.

Cuối sông không còn ai, hơn nữa có hơi âm u, khi người trong thôn chết, đồ dùng, quần áo cũ của người chết đều được đốt ở cuối con sông này.

Nhưng Tô Tiểu Thất cũng thích nơi này, cuối sông cũng không phải cuối con sông nhỏ, mà ở đây là một khu rừng lớn, trên cây to có treo một tấm biển màu đỏ khi là cây cần bảo vệ, cây đã có từ lâu lắm rồi, đường lát đá được phủ kín bằng hàng rêu thối rữa.

Bàn đá này cũng có vẻ mang phong thái rất cổ xưa.

Cô bước qua từng bước, đến đây rồi thì có vẻ đã đi được hơn 2000 bước rồi.

Cuối đường lát đá là một đồng ruộng ở quê, với sườn núi dốc 60 độ và những ruộng lúa nối tiếp nhau.

Đi xuống phía dưới, sẽ chẳng thể nhìn thấy phía cuối của con đường.

Ở phía xa xa là mặt trời lặn, đang dần đi xuống chân núi, phía chân trời còn một ít ánh sáng còn dư lại.

Nhìn những ngọn lúa ngoài đồng đã hơi ngả vàng, gió thổi những cây lúa lao xao dưới ánh hoàng hôn.

Trừ những cảnh vật quen thuộc đó, trước mặt cô vẫn chỉ có một phần ranh giới rất nhỏ, nhịp bước ở mặt trên vẫn đang tăng lên, cô dừng lại, mặt trên hiện cô đã đi được 2672 bước, đồng thời cũng thể hiện rằng bản thân có 267,2 tệ.

Đúng là không thể tin nối.

Tiền tiêu vặt một tháng của cô chỉ có một trăm tệ, bình thường trọ trong trường, ăn cơm thì ăn ở nhà một người cô họ gần trường, cô họ độc thân từng ly hôn, là một người rất tốt.

Tiền tiêu vặt một trăm tệ nghe có vẻ nhiều nhưng nếu bỏ qua tiền xe thì cũng còn lại 82 tệ, nhưng 82 tệ này đôi khi còn phải mua một ít tài liệu học tập, đôi khi còn phải đi mua một ít đồ ăn vặt với bạn cùng lớp, tất cả mọi người đều mua, bạn không mua thì có vẻ hơi lạc đàn.

Hơn nữa đôi khi còn phải tặng quà sinh nhật cho bạn cùng lớp rồi vân vân, trong nhóm học sinh, thật ra đã có sĩ diện rồi, coi trọng phô trương.

Một trăm tệ, với ba mẹ mà nói thì không ít, những đối với Tô Tiểu Thất mà nói, luôn không đủ.

Lúc vào cấp ba, Tô Tiểu Thất đã bắt đầu coi trọng hơn vẻ bề ngoài của bản thân, không muốn lúc nào cũng phải mặc đồng phục, hay áo phông xám đã giặt đi giặt lại nhiều lần, cổ gắng dồn tiền, mua một cái áo T-shirt mới tinh, lúc mặc cho cậu ta xem, mặc đỏ hồng cả lên, vui đến mức muốn bay lên.

Việc này, phân tán rất nhiều lực chú ý của cô.

Chỉ là vào lúc này, đi được vài bước, là có thể giải quyết tất cả vấn đề.

Cô tiếp tục đi, cảm thấy dù sao mình cũng đã đến đây rồi, dứt khoát ra chỗ đất nhà mình lấy ít thức ăn.

Chờ đến khi cô ôm hai cây bắp cải về nhà, dọa ba mẹ nhảy dựng lên.

“Một cô gái nhỏ ra ruộng khi trời tối như vậy rất nguy hiểm, trong đó còn có người thả bẫy thú, nhỡ giẫm phải thì biết làm sao.”

Ba Tô đi đứng không tiện, bị bắt nạt quen rồi, nên ngược lại càng thêm đau lòng cho con gái yêu.

Mẹ Tô nhìn giày cuả con gái bị bùn làm bẩn rồi nên nói: “Con cởi giày ra nhanh đi, để mẹ đi giặt cho con, thật là, đi giày trắng ra làm ruộng, làm giày bị bẩn rồi, để xem con đến trường thế nào.”

Tô Tiểu Thất cúi đầu nhìn, đúng là trên giày có dính một vết bùn bẩn.

Chàng trai khiến cô để ý đến quần áo, giày dép đã không còn nữa rồi.

“Không sao đâu mẹ, bây giờ đang có trend giày có vết bẩn, để vậy mới là mốt á.” Tô Tiểu Thất cười nói.

Giờ phút này trên thông áo đã hiện số bước là 7768, nghĩa là có 776,8 tệ.

Nhưng Tô Tiểu Thất cũng không muốn đi ra ngoài nữa.

Đi ra ngoài cũng đυ.ng phải người trong thôn, cũng phải chào hỏi vài câu, rồi vây lại hỏi xem cô thi thế nài, học đại học nào.

Không thì cũng chanh chua hỏi vài câu, mệnh của Tô Qùe đúng là tốt rồi vân vân…

Cô về lại phòng mình, kéo một góc cửa plastic lên, có một ít gió bay vào, cuối cùng cũng có chút mát mẻ.

Nhìn quyển tiểu thuyết ngôn tình để trên bàn, nó được thuê từ một hiệu sách, đã bị hỏng rồi, không biết đã có bao nhiêu mượn nó rồi.

Nhìn còn một nửa chưa xem xong, tay vừa mới đặt lên bàn, cô đã rút lại ngay.

Lại lục ra được một quyển Khái niệm Tiếng Anh mới.

Ngồi lên đọc từ đơn,

Lần này thi vào trường đại học, kém nhất không ngờ lại là tiếng Anh, chỉ hơn tiêu chuẩn một chút.

Không biết vì sao, ngày thường luôn cảm thấy rất khó để đọc vào quyển sách giáo khoa tiếng Anh, bây giờ lại dễ dàng đến vậy.

Có lẽ sau khi thi vào trường đại học rồi, tư tưởng không giống nhau nữa.

Lúc thi đại học, việc phải thi vào trường đại học luôn đè lên vai, đè nén mọi tình hình thực tế vẫn còn lộn xộn, nên hiệu suất học tập mới thấp đi.

Cô ngồi học từ đơn, ngồi học cả một giờ, thời gian đi qua rất nhanh.

Đúng lúc này bỗng nhiên có một giọng nói vang lên bên tai.

“Kí chủ đã cố gắng học tập, hoàn thành việc học trong một giờ, được thưởng buff trí nhớ trong vòng mười ngày, trong vòng mười ngày, kí chủ nhìn cái gì cũng có thể nhanh chóng nhớ kỹ.”